So với Ôn Cẩm Chương đang nổi trận lôi đình, Ôn Nguyễn ôn hòa hơn nhiều. Dung Hương nước mắt chảy ròng ròng trên mặt, cô thật sự rất sợ bị đưa đến đồn cảnh sát. Ôn Nguyễn đưa cho cô một chai nước khoáng, "Khóc đến không nói thành lời, uống ít nước thấm họng trước đi." Dung Hương lau nước mắt uống một ngụm nước, cô run rẩy nhìn Ôn Nguyễn, "Đại tiểu thư, cô ban cho tôi công việc, tôi cảm tạ cũng không đủ, làm sao có thể hại lão phu nhân?" Ôn Nguyễn đỡ Dung Hương dậy ngồi ở trên sô pha, nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, Ôn Nguyễn hơi nhíu mày nói: "Dung Hương, chứng cứ đều có, cô định sát hại bà của tôi, vào đồn cảnh sát, cô sẽ bị khởi tố, sẽ đi tù. " Dung Hương đồng tử co rụt lại, "Tôi thật sự không làm ——" "Tôi có thể bảo vệ cô, nhưng cô nhất định phải nói cho tôi biết sự thật." Nhìn thấy Ôn Nguyễn sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, thần sắc cũng theo đó có chút nghiêm nghị, Dung Hương rùng mình một cái, "Đại tiểu thư cứ hỏi đi, mọi chuyện tôi điều sẽ nói cho cô biết." "Liễu Thục Oánh phái cô đến Ôn gia làm gì?" Nghe được lời nói của Ôn Nguyễn, Dung Hương chợt sững người. Đại tiểu thư làm sao biết cô đến Ôn gia, là liên quan đến Liễu Thục Oánh? Ôn Nguyễn híp mắt, không cho Dung Hương có cơ hội suy nghĩ, lạnh lùng nói: "Nếu không nói cho tôi biết, tôi sẽ tống cô đến đồn cảnh sát ngay!" "Bà ấy yêu cầu tôi đến, làm tai mắt cho bà ấy, và kể cho bà tất cả những gì xảy ra ở Ôn gia!" Dung Hương gục đầu, sợ hãi nhìn Ôn Nguyễn. Ôn Nguyễn huyên nâng cằm, khóe môi cong lên một đường vòng cung dường như không tồn tại, " Vì điều này?" Dung Hương vội vàng gật đầu, "Vâng." Ôn Nguyễn không nói gì, gọi quản gia vào, "Trước tiên cho cô ấy xuống tầng hầm." Dung Hương, "Đại tiểu thư, tôi đã nói hết rồi, cô không thể làm chuyện này với tôi..." Sau khi Dung Hương bị kéo đi, Ôn Cẩm Chương bước vào, cau mày nhìn Ôn Nguyễn, "Suýt chút nữa đã gϊếŧ chết bà nội của con, tại sao lại không mang cô ta đến đồn cảnh sát?" "Ba, chuyện này con sẽ xử lý, nếu ba tin con, đợi đến tiệc sinh nhật của ba, ba sẽ biết được sự thật!" Ôn Cẩm Chương nhìn Ôn Nguyễn gần đây càng ngày càng có chủ ý, ông khẽ thở dài, "Bà nội con bệnh..." "Sẽ ổn." ... Sau khi Dung Hương bị nhốt dưới tầng hầm, không bao lâu mặt bị ngứa ngáy. Cô muốn gãy, nhưng tay đã bị trói. Từ từ, không chỉ mặt mà cơ thể cũng bắt đầu ngứa. Sao tự nhiên thấy ngứa ngáy thế này? Dung Hương không ngốc, nghĩ đến chai nước mà Ôn Nguyễn đưa cho cô, mắt cô đột nhiên mở to, một cỗ lạnh như băng chạy dọc sống lưng. Chẳng lẽ dây leo Lôi Công cũng là do Ôn Nguyễn cố tình vu oan hãm hại cô? Lúc trước cô nghe nói Ôn Nguyễn chỉ là đồ ngốc, nhưng không ngờ cô lại có một mặt nham hiểm như vậy! Không biết sau bao lâu, Dung Hương sắp ngứa như điên, cửa tầng hầm bị từ bên ngoài đẩy ra. Ôn Nguyễn bước vào. Cô sinh ra đã rất thanh tú như ngọc, xinh đẹp và giản dị như một nàng tiên, nhưng trái tim của cô lại ác độc và đáng sợ quá—— "Đại tiểu thư, cô ỷ vào bản thân có khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết mà không sợ bị quả báo khi ra tay ác độc sao?" Ôn Nguyễn nghe xong, nụ cười trong trẻo sáng lên trong đôi mắt nai lanh lợi, nhìn Dung Hương trên mặt có nhiều điểm đỏ, cô cười nửa miệng nói: "Nếu không nói thật, khuôn mặt xinh đẹp và đáng yêu của cô, cô sẽ không thể cứu nó, nó sẽ mưng mủ sau những nốt đỏ, và sau đó sẽ trở thành rỗ, thật đáng tiếc! " "Nói cho tôi biết, Liễu Thục Oánh phái cô tới Ôn gia có mục đích gì?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]