Chương trước
Chương sau
Ôn Nguyễn nhìn Liễu Thục Oánh đang mang vẻ tự đắc lộ ra giữa lông mày và mắt, hơi mím môi dưới, "Tôi hiểu được."
"Chỉ cần hiểu được, dì hi vọng một ngày nào đó con có thể gọi ta là mẹ!"
Ôn Nguyễn cười không nói gì.
Thấy Ôn Nguyễn không có chút khó chịu, Liễu Thục Oánh trong lòng cười nhạo.
Bà nội Ôn bệnh, hậu thân của Ôn Nguyễn sắp sa sút, sau này tiến vào Ôn gia sinh một đứa con trai, cũng không có gì phải sợ Ôn Nguyễn!
Liễu Thục Oánh tâm trạng thoải mái rời khỏi nhà Ôn gia.
Ôn Nguyễn vào phòng bà nội, đúng lúc Dung Hương bưng bát thuốc vào.
Ôn Nguyễn đã đỡ bà ngồi dậy và tự mình đút thuốc cho bà.
Bà ngoảnh mặt đi, "Đắng quá, Tiểu Kiều Kiều, bà nội không muốn uống."
“Thuốc đắng dã tật bà ạ, chỉ cần uống thuốc thì bà mới khỏe…”
Ôn Nguyễn chưa kịp nói xong thì bà đã vung tay, vô tình hất đổ bát thuốc.
“Đại tiểu thư, cô không sao chứ?” Dung Hương thấy Ôn Nguyễn bị tạt dính nước thuốc, vội vàng chạy tới.
Ôn Nguyễn đứng lên, "Tôi đi thay quần áo."
"ĐƯỢC RỒI."
Ôn Nguyễn thay quần áo rồi vào bếp sắc thuốc.
Thấy Ôn Nguyễn đến, Dung Hương lau mồ hôi trên trán, "Đại tiểu thư, nửa giờ nữa thuốc sẽ có."
Ôn Nguyễn đi tới bên hũ thuốc, "Hôm nay tôi tới đây làm thuốc cho bà nội, cô làm việc khác đi!"
Dung Hương gật đầu, đang định xoay người rời đi, Ôn Nguyễn vừa mở nắp lọ thuốc, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Cô dùng đũa khuấy lọ thuốc, sắc bén liếc nhìn Dung Hương, "Thảo nào bệnh tình của bà nội không có tiến triển, hóa ra là cô cho thêm một ít nho Lôi Công!"
"Một lượng nhỏ không gây tử vong, nhưng có thể gây tổn thương tim, gan, thận, thần kinh, ... kèm theo sốt, tức ngực, nôn mửa, bứt rứt, thậm chí nặng hơn là rối loạn nhịp tim, bị sốc và tử vong!"
Dung Hương kinh ngạc trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn Ôn Nguyễn, hai chân yếu ớt đi tới, "Đại tiểu thư, tôi không biết cô đang nói cái gì?"
"Vừa rồi thuốc của bà nội đều là do cô sắc. Trong thuốc còn có một ít nho Lôi Công, cô muốn gϊếŧ bà nội, hiện tại tôi bắt tại chỗ. Cô còn tranh cãi gì nữa?"
Dung Hương sợ tới mức quỳ trên mặt đất, hai mắt đỏ hoe lắc đầu, "Đại tiểu thư, không đúng, sao tôi có thể hại lão phu nhân? Tôi vẫn luôn nấu theo than thuốc mà quản gia đưa cho, tôi chưa bao giờ dám động tay động chân vào! "
Ôn Nguyễn gọi quản gia qua và lệnh cho quản gia mang số thuốc còn lại đến.
Ôn Nguyễn liếc nhìn phần thuốc còn lại không có cây nho Lôi Công, cô ra lệnh cho quản gia đưa Dung Hương đi khám xét nơi ở của cô.
Không bao lâu, quản gia đưa Dung Hương qua, quản gia cũng cầm trong tay một bao thuốc.
"Đại tiểu thư, tôi tìm thấy nho Lôi Công ở trong phòng Dung Hương."
Dung Hương đã không còn chút máu, cô quỳ trên mặt đất rơi lệ lắc đầu, "Tôi không hại lão phu nhân, hẳn là có người đưa vào phòng mà tôi không để ý, đại tiểu thư, tôi bị hãm hại rồi——"
Ôn Cẩm Chương vội vàng trở về sau khi biết tin, tình trạng của bà noi6 gần đây khiến ông lo lắng, khi biết Dung Hương cố ý gϊếŧ bà, Ôn Cẩm Chương vô cùng tức giận, "Đưa cô ta đến đồn cảnh sát!"
"Ôn tiên sinh, tôi thật sự không có hại lão phu nhân, ông đừng tống tôi đến đồn cảnh sát!"
Ôn Nguyễn nhìn Ôn Cẩm Chương, lanh lảnh nói: "Ba, con muốn nói chuyện riêng với Dung Hương."
Ôn Nguyễn nhờ quản gia đưa Dung Hương về phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.