Chương trước
Chương sau
Ôn Nguyễn tựa vào khung cửa.
Suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong vài ngày qua.
Cô đã hiểu tại sao Hoắc Hàn Niên và Mộc Tuyết lại thân thiết.
Hẳn là để mua cây trâm mà cô muốn!
Nhưng thật ra anh đã dùng cây trâm để uy hiếp cô!
Hèn hạ!
Vô sỉ!
Hỗn đản!
Đáng ghét!
Chết tiệt!
Ôn Nguyễn giận dữ lẩm bẩm, mở cửa bước ra ngoài.
Chưa kịp cất bước, cô đã chết lặng khi nhìn thấy một vài nam sinh bên ngoài.
Tần Phóng, Minh Khải, Thẩm Bác Vũ đứng ở bên ngoài đều nghẹn tiểu gấp, chuẩn bị cởi thắt lưng.
Hầu như không ngờ rằng Ôn Nguyễn lại xuất hiện trước mặt mình, cả đám đều giống mắt choáng váng.
“Sai đường?” Tần Phóng là người phản ứng đầu tiên, ngẩng đầu nhìn hắn, “Không sai a!"
Ôn Nguyễn rốt cục tiêu tán đi nét đỏ ửng trên mặt, cô lấy tay che mặt, thì thào nói: "Quá mất mặt !"
Không đợi đám Tần Phóng nói cái gì, nhanh như chớp chạy đi.
Minh Khải, "Ôn Tiểu tiên nữ có phải là dở hơi quá rồi không?"
Thẩm Bác Vũ, "Khuôn mặt đỏ bừng giống như đã làm chuyện xấu vậy!"
Các ngươi không có phát hiện, Niên Ca cùng Ôn Tiểu tiên nữ một trước một sau rời đi sao?"
"Cmn, không phải chứ?! Trong nhà vệ sinh liền. . ."
Tần Phóng vỗ một cái đến lên cái ót của Minh Khải, "Cậu quá xem thường Niên Ca đi, mười phút đồng hồ, a, lão tử muốn nói cho cậu ta, Minh Khải nói cậu ta chỉ có mười phút đồng hồ. . ."
Minh Khải bóp lấy cổ Tần Phóng, "Cmn, cậu muốn để lão tử chết đúng hay không?"
Thẩm Bác Vũ đứng một bên cười khổ.
Mặt Ôn Nguyễn càng thêm bỏng rát khi nghe thấy tiếng cười sảng khoái của mấy nam sinh.
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy!
...
Đêm đó, Ôn Nguyễn mất ngủ sau khi về nhà.
Nằm mơ liên tục vào ban đêm.
Nhất thời mơ thấy cảnh Hoắc Hàn Niên thu thập xác cô, rồi uống thuốc độc ở kiếp trước.
Sau một thời gian, cô mơ thấy anh phát điên lên sau khi bị cô từ chối, cảm xúc bùng nổ mất kiểm soát.
Cô không nói dối Hoắc Hàn Niên, cô thật sự không muốn có quan hệ tình cảm gì vào năm cấp ba.
Một là cô ấy vẫn còn nhiều mục tiêu cuộc sống chưa đạt được, hai là cô ấy bị tổn thương nặng nề nên không dám dễ dàng đụng chạm đến chuyện tình cảm!
Nhưng Hoắc Hàn Niên ——
Nghĩ đến việc anh đối xử tốt với cô như thế nào kể từ khi cô tái sinh, trong lòng cô cảm thấy có chút cảm động.
Khi trời vừa rạng sáng, đôi mắt cô đỏ như máu, dưới mắt có một bóng đen nhàn nhạt, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Buổi sáng sẽ diễn ra cuộc bầu chọn người dẫn chương trình lễ kỷ niệm của trường, Ôn Nguyễn trang điểm nhẹ.
Lần bầu chọn người dẫn chương trình này, có hai nữ sinh hai nam sinh, trong đó bao quát gồm ban một Mộc Tuyết cùng Hoắc Cảnh Tử, ban mười có Ôn Nguyễn cùng Lăng Phỉ Nhi.
Lăng Phỉ Nhi đã sớm đợi ở trong khán phòng, khi nhìn thấy Ôn Nguyễn đi tới, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, "Cậu cũng đừng mất mặt xấu hổ, tôi nhớ cậu dùng anh ngữ rất kém cỏi đi, chờ lên khán đài, nói đến lắp ba lắp bắp, không sợ ném bỏ mặt mũi ban mười của chúng ta sao?"
Ôn Nguyễn mặc kệ Lăng Phỉ Nhi, nhìn bản thảo trong tay.
Nhiều bạn cùng lớp đã đến xem cuộc thi bầu cử trực tiếp của họ, trong đó có Hoắc Hàn Niên và Tần Phóng.
Ôn Nguyễn chăm chú nhìn vào bản thảo, bỗng mặt nóng bừng.
Cô nhướng mi dài, Hoắc Hàn Niên cầm một bình sữa đun nóng đặt lên mặt cô.
Nhìn thấy ánh mắt của cô, anh nhướng mày, khuôn mặt tuấn tú đến gần cô hơn, "Tối hôm qua có phải cậu mơ thấy tôi không?"
Dù đã trang điểm nhưng trong mắt cô vẫn toát ra vẻ mệt mỏi, thoạt nhìn là do chưa được nghỉ ngơi tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.