Ngày đó tôi che phủ chặt chẽ, cậu không nhận ra là bình thường! Câu nói này, anh cơ hồ nói đến nghiến răng nghiến lợi. Có thể không tức giận sao? Anh luôn ghi nhớ lòng tốt của cô, nhưng cô đã quên mất điều đó từ lâu. Cô xem anh không khác gì một người vô gia cư bình thường! Đúng là không có lương tâm! Ôn Nguyễn có vẻ hơi ấn tượng khi nghe anh nói điều này. "Tôi có chút nhớ kỹ. Ngày hôm đó tôi vẫn cảm thấy rất kỳ quái. Tuy rằng không nhìn rõ mặt của cậu nhưng tôi cảm thấy còn rất có khí chất!" Ôn Nguyễn nở một nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh nhẹn, "Thì ra, chẳng trách khi chuyển đến trường cậu đã bị tôi bắt nạt, cậu đã phải chịu đựng điều đó suốt thời gian qua, cũng vì tôi trong lúc vô tình đã làm ra một chuyện tốt nên đã cứu cậu một mạng!" Hoắc Hàn Niên đột nhiên giơ tay lên, ngón trỏ mảnh khảnh cùng ngón cái véo một mảnh da mỏng sau gáy cô, đầu ngón tay hơi lạnh, khoảnh khắc bị nhéo, Ôn Nguyễn đột nhiên rùng mình một cái. "Cậu muốn báo ân nên có phải là muốn tìm tôi để tính toán trả lại?" Nghe được lời nói của cô, Hoắc Hàn Niên áp đầu lưỡi vào gò má bị cô làm cho tức giận, "Lão tử hung tàn như vậy sao?" Khi giọng nói của anh rơi xuống, những đầu ngón tay anh siết chặt gáy cô một chút. Ôn Nguyễn lông mày thanh tú giật giật, "Đau quá, cậu véo thật sao?" "Tôi thật muốn nhéo chết cậu!" Ôn Nguyễn, "Cậu đúng là tên cuồng bạo lực a!" Hoắc Hàn Niên rút tay về sau nhéo nhéo quai hàm nhỏ nhắn của cô, thay vào đó anh hơi nheo lại đôi mắt đen thâm thúy, "Tôi không muốn vòng vo với cậu." Tay anh ở trên cằm cô từ từ di chuyển lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đến mức anh có thể dùng hai ngón tay nắm lấy, chậm rãi nhéo nhéo xương gò má của cô, cô cũng không có đẩy anh ra, hàng mi dài như cánh bướm quét qua ngón tay của anh, làm cho anh hơi ngứa. "Lão tử muốn cậu!" Không khí xung quanh như ngừng trôi. Tiếng thở của nhau trở nên nặng nề hơn. Ôn Nguyễn nhìn người thanh niên cận kề mà tim như muốn nhảy lên cổ họng. Anh, anh đang nói về cái gì vậy? Chỉ vì miếng bánh và hộp sữa, mà anh muốn cô? "Hoắc, Hoắc Hàn Niên, cậu đừng đem ân tình xem như việc thích tôi, tôi không cảm thấy mình có cái gì đáng giá để cậu thích!" Hoắc Hàn Niên mím chặt môi mỏng, dùng đôi mắt đen láy nhìn cô, khác với vẻ lạnh lùng lầm lì thường ngày, lúc này trên lông mày hiện lên một tia độc đoán và kiêu ngạo, “Ngoài tôi ra, còn có ai ở Isa dám theo đuổi cậu? " Ôn Nguyễn hạ đôi mi dày và mảnh, khẽ lẩm bẩm: "Thời cấp ba, tôi không muốn yêu." Hoắc Hàn Niên áp đầu lưỡi vào má anh, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng cứng rắn đột ngột tiến đến gần cô, chóp mũi gần như chạm vào nhau, hô hấp của Ôn Nguyễn gần như ngừng lại, "Hoắc Hàn Niên, tôi không nói đùa." Hoắc Hàn Niên nhìn đôi mi dài run rẩy của cô, yết hầu của anh vừa động, khi nói, giọng nói khàn khàn bảy phần, ba phần lạnh lùng, "Tôi cũng không nói đùa." Anh nhìn cô chằm chằm trong vài giây, sau đó đột ngột đứng thẳng dậy, và lấy ra thứ gì đó từ trong túi quần bằng bàn tay của mình. Nhìn thấy thứ nằm giữa hai ngón tay thon dài của mình, đồng tử Ôn Nguyễn hơi co lại. Cây trâm của mẹ! “Sao… cái này sao lại có thể ở trong tay cậu được?” Cô thực sự bị sốc. "Mua từ Mộc Tuyết." Nguyễn vươn tay muốn xem cây trâm trong tay, nhưng giây tiếp theo lại cất vào trong túi quần, "Cho cậu ba ngày suy nghĩ." Thật kiêu ngạo và ngạo mạn! "Ba ngày quá ngắn, tôi không thể cho cậu câu trả lời." Hoắc Hàn Niên nhìn Ôn Nguyễn thật sâu, với ánh mắt đó, tựa như không cần suy nghĩ bao lâu nữa, anh thề sẽ có được cô. Anh không nói gì, mở cửa và sải bước ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]