Chương trước
Chương sau
Sau khi họ nhà mèo lớn giao phối, vô luận là sư tử cái hay báo cái cũng nằm trên đất mà lăn lộn để gia tăng tỷ lệ mang thai, mà La Kiều sau khi chấm dứt cũng lăn, bất quá lăn vì đau.
Mông Đế nhìn La Kiều lăn qua lộn lại, chỉ còn kém không đạp chân quơ vuốt thì có chút hoang mang động động lỗ tai, nó đã từng giao phối với hoa báo cái, tự nhiên cũng biết phản ứng của chúng, nhưng La Kiều là đực mà sao cũng lăn? Khó trách Mông Đế nghĩ như vậy, thật sự bởi vì La Kiều chỉ vội vàng lăn lộn mà quên kêu đau. Mông Đế nhịn không được vươn móng vuốt gạt đi mớ cây cỏ dính đầy trên người La Kiều, không đề phòng bị La Kiều hung hăng tát cho vài phát, đầu cung trúng vài cái.
Sư tử đực cùng báo đực sau khi gì kia sẽ bị tát vài cái, thường sẽ bị đánh tới chảy máu mũi, nhưng Mông Đế chưa từng bị hoa báo cái đánh. Theo lời Bích Thúy Tu cùng các con hoa báo cái khác nói, con báo đực này ngay cả làm chuyện kia còn không nguyện ý, còn cào hay tát nó thì phỏng chừng ngay cả một phút cũng không có. Huống chi mục đích của bọn nó chỉ là mang thai, về phần báo đực vừa cống hiến tinh trùng xong muốn đi đâu bọn nó cũng không để tâm tới.
La Kiều thì không ‘khoan hồng độ lượng’ như hoa báo cái, biểu hiện của Mông Đế quả thực làm cậu rất căm giận, lúc lửa giận dập tắt cả lí trí, phản ứng của La Kiều chính là bùng nổ mà xù lông.
Đàn ông, phải dùng phương thức giải quyết của đàn ông. Đàn ông tức giận thì nắm tay quyết định hết thảy.
Nhưng thể hình của liệp báo thật sự không đủ đàn ông bằng hoa báo, vì thế, La Kiều chỉ có thể thể hiện bản chất đàn ông theo cách khác, đánh không được thì ta cào. Không quan tâm là cào hay tát, chỉ cần hết giận là được.
Một con chồn mật trên đường kiếm ăn thấy được một màn La Kiều bùng nổ, nếu là trước kia, liệp báo dám khiêu khích hoa báo như vậy đã sớm bị cắn chết, nhưng tình hình trước mắt, hoa báo không hề có ý tứ đánh lại, chỉ ngẫu nhiên né tránh vài cái. Ngược lại liệp báo càng đánh càng thuận tay, thậm chí còn dùng cả hai chân trước mà đánh.
Ông trời của ta ơi!
Chồn mật không thể tin nổi mà nhìn hai con báo trước mắt, nó kinh ngạc há to miệng, con rắn hổ mang còn chưa bị cắn chết ở trong miệng nó rớt xuống đất, trở mình hai cái rồi dùng tốc độ nhanh nhất mà chui vào bụi cỏ, may mắn tránh được một kiếp.
Cám ơn liệp báo dám đánh hoa báo a! Chờ ngày nào đó nó cố lấy gan, nhất định cũng phải cắn chồn mật một ngụm!
Thấy liệp báo không hề có ý tứ dừng lại, chồn mật lập tức ngừng vây xem, nhanh chóng chạy về phía một con chồn mật khác ở cách đó không xa, vừa chạy vừa kêu: “Vợ ơi, mau tới xem này, liệp báo đang đánh hoa báo a!”
La Kiều cùng Mông Đế đều không hiểu được tiếng kêu của chồn mật, bất quá động tác tay chân của nó quá mức hình tượng, nó không chỉ vừa kêu vừa chạy tới bên một con chồn mật khác mà còn dùng chân chỉ về hướng Mông Đế cùng La Kiều, ý tứ cũng thực rõ ràng, có náo nhiệt kìa vợ, mau tới vây xem!
La Kiều 囧, bị chồn mật gián đoạn, lí trí bị lửa giận thiêu đốt trong nháy mắt quay trở lại, nhìn thấy hoa báo bị mình đánh nhưng vẫn tỏ vẻ không có việc gì thì không khỏi sợ hãi, không phải cậu nhát gan, chỉ là hoa báo quả thật là sinh vật quá mức âm hiểm giả dối lại còn mang thù. Nếu nó lại nhào tới thì làm sao bây giờ? Cậu vẫn còn muốn đi tìm hai đứa con bảo bối a!
Có lẽ La Kiều may mắn, hoa báo tuy có thể liên tục giao phối bốn năm ngày, nhưng phần lớn đều là hoa báo cái chủ động, mà lần đầu tiên của bọn nó cơ hồ là phát sinh vì Mông Đế ép buộc, La Kiều từ bỏ đau chính là đau, muốn cậu chủ động lần thứ hai? Cắn chết cậu cũng không có khả năng!
Đã vào đêm, hiện giờ chính là thời gian hoạt động mạnh mẽ nhất của sư tử cùng linh cẩu, không biết La Sâm cùng La Thụy thế nào, có an toàn chạy về núi đá ẩn núp hay không.
La Kiều càng nghĩ càng lo lắng, thừa dịp Mông Đế không chú ý liền xoay người chạy về phía lãnh địa. Bị Mông Đế đè ép một phen, tuy đau nhưng không thật sự tổn thương đến thân thể La Kiều, nếu không cậu cũng không có biện pháp xù lông mà đánh đấm Mông Đế như vậy.
Chạy không được hai bước, La Kiều lại bị túm lấy cái đuôi, này tựa hồ đã trở thành thói quen của Mông Đế.
La Kiều không xoay người, chỉ quay đầu lại nhìn Mông Đế đã biến về hình người, phẫn nộ hé miệng, lộ ra chiếc răng nanh tuy không lớn nhưng cũng đủ sắc bén: “Buông! Coi chừng ta lại đánh ngươi!” Tuy khẩu khí ác liệt nhưng đối mặt với Mông Đế ở bộ dáng này, cậu cũng không lập tức vung vuốt tát tới.
Mông Đế nhéo nhéo cái đuôi trong tay, xúc cảm lông xù ấm áp. Buông tay, nhìn La Kiều không hề quay đầu lại mà chạy đi, Mông Đế cúi đầu liếm liếm lòng bàn tay, móng tay sắc bén lướt qua gò má, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Thích bộ dáng này?”
Nếu thích bộ dáng này thì dễ làm rồi. Chỉ làm được một lần mà hết bị cào lại bị đánh, quả thật có chút lỗ…
Hoa báo âm hiểm giá dối lại còn mang thù, La Kiều một chút cũng không mắng sai.
Một lần nữa biến thành hoa báo, Mông Đế dọc theo hướng La Kiều chạy đi mà đuổi theo, thảo nguyên về đêm rất nguy hiểm, Mông Đế cũng không muốn để con liệp báo này gặp chuyện phiền toái.
Trong ngọn núi đá ở lãnh địa La Kiều, La Sâm cùng La Thụy núp trong một hang động bí ẩn. Ngọn núi đá này có hơn mười hang động lớn nhỏ, còn có mấy khe đá đủ cho tiểu liệp báo ẩn núp. La Sâm cùng La Thụy trốn trong hang động được La Kiều phủ đầy cỏ khô, có thể che dấu mùi của bọn nó, chỉ cần không tới quá gần, sư tử cùng linh cẩu không thể nào phát hiện được.
“Anh trai, sao ba ba vẫn chưa trở về?”
La Thụy tựa cằm vào người La Sâm, động động lỗ tai, có vẻ mất tinh thần. La Sâm quay đầu lại liếm lỗ tai La Thụy: “Ba ba sẽ trở lại, ba ba rất lợi hại, nhất định có thể trốn khỏi con sư tử kia!”
“Ta chán ghét sư tử! Bọn nó luôn khi dễ chúng ta.”
“Ta cũng chán ghét!”
La Kiều không ở bên cạnh, La Sâm cùng La Thụy ngay cả nói chuyện cũng cố nén âm thanh thật khẽ, cho dù là mèo đồng cỏ có thính giác nhạy bén nhất, ở khoảng cách hơi xa cũng không thể nào nghe được âm thanh của hai tiểu liệp báo.
Sau khi lên án công khai đám sư tử kia, La Sâm cùng La Thụy đều không nói thêm gì, bọn nó dựa sát vào nhau, cùng đợi La Kiều trở về. Thịt cá bọn nó ăn ban ngày đã tiêu hóa gần hết, giờ lại bắt đầu đói bụng.
Dưới ánh trăng, liệp báo chạy băng băng hệt như một vệt sáng màu vàng. La Kiều không phát hiện Mông Đế đi theo phía sau, chỉ cần hoa báo muốn che dấu, cơ hồ rất khó phát hiện, nhất là vào ban đêm.
Bất quá, cho dù La Kiều phát hiện Mông Đế thì cũng không có tâm tư chú ý, cậu chỉ muốn nhanh chóng trở về núi đá, nhìn xem La Sâm cùng La Thụy có hảo hảo chờ ở đó không.
Băng qua bụi cỏ cao rậm rạp, núi đá đã gần ngay trước mắt, La Kiều dừng lại, cẩn thận ngửi ngửi, xác định không có kẻ săn mồi khác tới nơi này mới cẩn thận đi tới trước các hang động xem xét, cuối cùng ở một hang động mới trải cỏ khô phát hiện hai tiểu liệp báo, kỳ quái chính là, La Sâm cùng La Thụy cũng không lập tức chạy tới.
“Con trai?” La Kiều khó hiểu nhìn La Sâm cùng La Thụy: “Làm sao vậy?”
“Ba ba…” La Thụy chần chờ mở miệng nói: “Ở trên người ngươi có mùi thực kì quái…”
Mùi kì quái?
La Kiều khựng một chút, lập tức hiểu được ý La Thụy, nhất thời lúng túng, cậu nên giải thích thế nào với hai tiểu liệp báo đây, nói cậu bị một con hoa báo gì kia nên trên người mới dính mùi hoa báo? Tất cả hỗn tạp lại cùng một chỗ khó trách hai tiểu liệp báo cảm thấy kì quái. Động vật phần lớn dựa vào mùi để phân biệt lẫn nhau, liệp báo cũng có thể dựa vào lấm tấm trên người để phân biệt, diện mạo cũng có chút khác biệt nhất là loại tiến hóa, biến thành hình người thì biết ngay là ai.
Nhưng La Sâm cùng La Thụy vẫn chưa thể biến hình, bọn nó chủ yếu dựa vào mùi cùng ngoại hình để ghi nhớ sự vật khác nhau, đối với đồng loại thì mùi lại càng quan trọng hơn. Tuy không đến mức không nhận ra La Kiều, nhưng thứ mùi kì quái trên người cậu vẫn làm hai tiểu liệp báo nảy sinh nghi ngờ.
“Ngoan ngoãn đứng ở đây, ba ba lập tức trở lại.”
La Kiều không có biện pháp giải thích rõ ràng, chỉ có thể xoay người rời khỏi hang động, tìm một bụi cỏ có thể dấu mùi mà lao vào lăn lộn.
Lăn trái một vòng, Mông Đế là tên khốn khiếp! Lăn phải một vòng, ta sớm muộn cũng có ngày cắn chết ngươi! Lại trái một vòng, ngửi ngửi, vẫn còn mùi, tiếp tục lăn…
Hơn mười phút qua đi, La Kiều cuối cùng cũng xóa hết toàn bộ mùi thuộc về Mông Đế, chẳng qua, da lông cần hảo hảo vệ sinh một phen, khắp người toàn là tro bụi cùng cây cỏ.
Lần này La Sâm cùng La Thụy không còn chần chờ, thấy La Kiều trở về thì lập tức bổ nhào tới lăn lộn làm nũng đủ kiểu.
La Kiều không cho hai tiểu liệp báo liếm mình mà bảo bọn nó trở về đống cỏ khô ngủ, bản thân cậu thì đi tới một nơi gần cửa động, bắt đầu vệ sinh da lông.
La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo sinh sống mấy tháng, một ít kiến thức thường thức hoàn toàn do chính cậu mò mẫm ra. Da lông sạch sẽ đối với liệp báo mà nói cực kỳ quan trọng, nếu không sạch, bọn nó không chỉ không thể giữ ấm mà còn có thể tạo thành bệnh tật. Liệp báo cơ bản không xuống nước tắm rửa, đám mèo lớn cũng không nguyện ý để ướt da lông, cho dù La Kiều biến về hình người cũng không xuống nước, những hồ nước bình thường căn bản không xếp vào danh sách suy nghĩ, về phần sông Tát… xuống đó trừ bỏ dâng vào miệng cá sấu thì còn gì nữa?
Kiếp trước La Kiều từng quay phim về sự di chuyển của đàn linh dương đầu bò nên cũng từng gặp gỡ những bộ tộc bản xứ, tỷ như bộ tộc Simba, bọn họ cả đời cũng không tắm rửa, vô luận là nam nữ già trẻ, tất cả đều dùng hỗn hợp bùn đỏ vẽ loạn trên da và tóc, họ dùng nó để chống đỡ ánh mặt trời chói chang cùng vệ sinh da dẻ. Nghe có vẻ khó tin, lần đầu tiên La Kiều tiếp xúc với bộ tộc này cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng cẩn thận ngẫm lại, bộ tộc thoạt nhìn nguyên thủy này lại có thể cùng động vật hoang dã sinh tồn trên đại lục, dựa vào nền văn minh độc đáo cùng những trí tuệ mà mình học hỏi được từ tự nhiên. Đây là những kinh nghiệm quý giá mà con người sinh sống bên ngoài rừng rậm vĩnh viễn không thể có được.
La Kiều không có khả năng đi tìm bùn lầy cùng đất đỏ bôi lên da, cho dù tìm thấy, lỡ da lông cũng biến thành màu đỏ thì làm sao bây giờ? Chưa từng nghe nói có liệp báo lông đỏ a! Không thể xuống nước, cũng không thể dùng thứ khác để vệ sinh, phương thức duy nhất La Kiều có thể vệ sinh da lông chính là tự liếm bản thân!
La Kiều vừa liếm móng vuốt vừa nghĩ, cũng may đã biến thành một con liệp báo, nếu là cơ thể trước kia thì phỏng chừng một ngày cũng không sống nổi.
Mông Đế nằm trên một thân cây cách núi đá tầm mấy trăm mét, nơi này đã trở thành biên giới lãnh địa của nó. Nương theo ánh trăng, nó có thể nhìn thấy rõ ràng nhất cử nhất động của La Kiều, đáng tiếc là sau khi La Kiều lăn lộn ngoài bụi cỏ xong chui vào hang động thì không thấy đi ra.
Mông Đế liếm liếm móng vuốt, hé miệng ngáp một cái, nó cũng không đói, đêm nay không tính toán đi săn, cái cây này cũng hợp ý, hẳn có thể ngủ một giấc thật ngon.
Mấy con linh cẩu quah quẩn ở lãnh địa biên giới hoa báo phát hiện Mông Đế, nếu con hoa báo này đi săn đêm nay, chúng nó có lẽ sẽ chiếm được chút tiện nghi. Đợi hồi lâu cũng không thấy Mông Đế leo xuống, đám linh cẩu chưa từ bỏ ý định tiếp tục chờ đợi, nhưng bọn nó nhất định phải thất vọng rồi.
Trong hang động, La Kiều vệ sinh da lông sạch sẽ xong thì đi tới đống cỏ khô, nằm úp sấp cạnh hai tiểu liệp báo, chốc lát sau, cũng ngủ say.
La Sâm cùng La Thụy bị La Kiều quơ vào trong lòng, co người lại ngủ hệt như hai cục bông lông xù, hai tiểu liệp báo không hẹn mà cùng mơ đẹp, trong mơ, ba ba quơ được cho bọn nó một con linh dương to như hưu cao cổ vậy…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.