Tháng 7 năm 2010, Trương Hàng tốt nghiệp trường khuyết tật, không có lễ phục tốt nghiệp, chỉ có một tấm ảnh chụp tập thể, bởi vì tất cả học viên đều không thể nhìn thấy nên tấm hình này được dùng kỹ thuật xử lý đặc thù, khiến đường viền hình dạng của mỗi người trong ảnh đều hơi gồ lên một chút, có thể sờ ra được. Lúc Trương Hàng chụp ảnh chính là đứng ở rìa phải của hàng cuối cùng, lúc này cậu đã nhổ giò, trở nên rất cao, cho dù là ở phương bắc cũng có thể coi như có chiều cao khả quan, mà bên cạnh Trương Hàng còn có một con chó dẫn đường đang ngồi, cũng được dùng đặc hiệu xử lý qua, có thể sờ ra được.
Ảnh chụp còn được đính kèm một danh sách lớp viết bằng chữ nổi, căn cứ theo thứ tự trong ảnh chụp mà liệt kê. Bọn họ rõ ràng nhìn không thấy, thế nhưng vẫn muốn dùng mọi biện pháp ghi nhớ bạn học của mình.
“Đây chính là Đại Hắc sao?” Một bạn học kinh ngạc hỏi, “Thấp như vậy, so với Trương Hàng thấp hơn nhiều lắm. Mỗi lần tan học ta đều nghe được tiếng sủa của nó, thật to, còn tưởng rằng là một con chó rất lớn đâu.”
“Labrador vốn là đứng giữa chó cỡ trung và cỡ lớn, sau khi trưởng thành cũng không quá cao, đương nhiên chỉ lớn như vậy.” Một bạn học khác cũng vuốt ve vị trí của Đại Hắc, nói, “Bất quá Trương Hàng, con chó của em cũng thật lợi hại mà, từ khi còn ở lớp dự bị, em đến trường bốn năm, nó liền theo cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thanh-cho-dan-nguoi-mu-trong-sinh-thanh-dao-manh-khuyen/1880963/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.