"Chuyện này thật là Noãn Noãn cùng Xích Dương quá mức." Cố Minh Triết ở một bên nói giúp Chung Thiên Thiên, làm Chung Thiên Thiên cảm động đến mức nước mắt đều nhanh rơi xuống.
Chung Khuê Quân lại không tiện mắng Cố Minh Triết, lại khó mà nói Xích Dương không đúng, ông phát hiện chính mình quả thực trong ngoài đều không phải người. Chỉ có thể nói: "Các người đi vào xem mẹ con đi, ba muốn đi quân khu một chuyến, liền đi trước."
Nhìn Chung Khuê Quân rời đi, Chung Thiên Thiên khóc đến thảm hại hơn.
Cố Minh Triết xem đến phiền lòng, nhưng mà nghĩ đây là công chúa nhỏ nhà họ Nam Cung, vì thế khí thế mới vừa dâng lên, nháy mắt liền tiêu đi xuống.
Duỗi tay dịu dàng ôm Chung Thiên Thiên vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ phần lưng của cô: "Ngoan, không khóc, có anh đây."
"Anh Minh Triết, anh sẽ chán ghét em sao? Em thật sự không có ý khoe khoang, em chỉ là ý tốt, chỉ là muốn giúp Noãn Noãn, ô ô ô.. vì sao Noãn Noãn lại nói em như vậy?"
"Sẽ không, Thiên Thiên, anh sẽ không chán ghét em. Em là vợ tương lai của anh, là người mà anh nhận định, cho dù toàn thế giới đều chán ghét em, anh cũng sẽ đứng về phía em. Anh biết em chỉ là muốn giúp Noãn Noãn, anh biết em có ý tốt. Không có việc gì, cô ấy không biết ơn thì thôi, một ngày nào đó cô ấy sẽ cầu đến chúng ta, em không cần đau lòng. Đến lúc đó chờ cô ấy cầu em, anh nói cô ấy giúp em được không?"
"Vâng."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-than-y-kieu-the-thu-truong-muon-cai-hon/424823/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.