Nam Cung Thuật có chút tiếc nuối mở miệng: "Như vậy chờ ông liên hệ nước L, mà bên nước L lại gọi điện thoại cho nước ta, tôi sẽ công khai xử phạt ông. Tuy rằng tôi sẽ xử phạt nhẹ nhàng, nhưng mà ông biết, hiện tại bên phía nhà họ Thạch càng ngày càng đắc thế, nếu bọn họ gây khó dễ.."
"Đại tướng quân, ngài có thể giúp Xích Dương tôi cũng đã thật vui vẻ. Chuyện lần này thật là do quyết sách sai lầm của chúng tôi, là sai lầm của tôi, cho nên chỉ cần Xích Dương có thể bình an trở về, tổng thống xử trí tôi như thế nào, tôi đều cam nguyện. Đến lúc đó tôi cũng sẽ cản lại Xích Dương, tuyệt đối sẽ không để cậu ta làm khó dễ ngài."
"Được. Vậy ông nhớ lấy số điện thoại của tướng quân Tang Cát, nói chuyện với cậu ta một chút."
"Được. Cảm ơn đại tướng quân."
Tắt điện thoại, Lãnh Tấn Bằng không dừng lại một phút, trực tiếp gọi điện thoại cho Tang Cát.
Giờ phút này Tang Cát đã trở lại bộ tổng chỉ huy, thông qua sửa gấp, ít nhất hiện tại đã có thể liên hệ với điện thoại của bộ tổng chỉ huy.
Vừa nghe là cấp trên của Xích Dương, tư lệnh quân khu thành phố Giang, Tang Cát vốn dĩ một bộ tư thái cấp trên lập tức chuyển biến 180 độ.
Sau khi đuổi tất cả mọi người ra văn phòng tổng chỉ huy, lúc này Tang Cát mới nói: "Tư lệnh Lãnh, ông cứ yên tâm đi, đội trưởng Xích cùng các đội viên của anh ta đều không có việc gì, có 3 đội viên bị thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-than-y-kieu-the-thu-truong-muon-cai-hon/424789/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.