Chương trước
Chương sau
"Vốn dĩ Xích Dương chính là đuổi bắt đám quân hỏa này, cũng tìm hiểu nguồn gốc, điều tra xuất xứ quân hỏa, nhưng mà bọn họ lại đi sớm. Chẳng qua hiện tại đám quân hỏa này đã bị quân đội cản lại. Tổng cộng có 10 thùng đựng hàng."
Nghe được tin tức của Lãnh Tấn Bằng, Nam Cung Thuật đều không nhịn được hít một hơi thật sâu.
"Hơn nữa lần trước bên trong nhà kho các người tra hóa ít nhất hai thùng đựng hàng, cho nên lần này các người tổng cộng phá huỷ 12 thùng đựng hàng quân hỏa!"
"Đúng vậy."
"Làm tốt lắm!"
Được đến sự khẳng định của đại tướng quân, tâm tình của Lãnh Tấn Bằng rất tốt, vì thế lập tức ra yêu cầu nói: "Vậy chuyện của Xích Dương còn mong đại tướng quân để ở trong lòng."
"Yên tâm đi, tôi sẽ tận lực trợ giúp Xích Dương. Cho dù không xem ở mặt mũi của ông, cậu ta cũng là cháu trai duy nhất của lão nguyên soái. Ông cũng không cần quá mức lo lắng, lấy năng lực của Xích Dương, cho dù bản thân ở nhà tù, muốn thoát thân cũng không khó."
"Nhưng mà lấy tính tình của Xích Dương, liền sợ cậu ta vì bảo vệ cấp dưới, mà làm chính mình bỏ lỡ cơ hội chạy trốn."
Lời nói của Lãnh Tấn Bằng làm Nam Cung Thuật lâm vào trầm mặc. Loại chuyện này, Xích Dương thật là làm ra được.
"Được rồi, không nhiều lời với ông. Tôi lập tức gọi điện thoại cho nước L."
"Cảm ơn đại tướng quân!"
Tắt điện thoại, trái tim Lãnh Tấn Bằng cuối cùng cũng bình tĩnh một ít.
Qua hai phút, điện thoại lần thứ hai vang lên. Lãnh Tấn Bằng nhanh chóng tiếp nhận điện thoại.
"Alo."
"Alo, lão Lãnh. Cái kia.. Vừa rồi tôi đã gọi điện thoại cho đại tướng quân. Chẳng qua là bí thư của ngài ấy tiếp. Lần này tôi chính là liều mạng nguy hiểm làm trái nhà họ Thạch.."
"Vừa rồi đại tướng quân đã tự mình gọi điện thoại cho tôi."
"A? Cái gì? Alo alo.." Ninh Hạo Nhiên ngẩn ra, còn muốn hỏi thêm cái gì, nhưng mà Lãnh Tấn Bằng cũng đã tắt điện thoại.
Điện thoại lại vang lên lần nữa, là Nam Cung Thuật gọi tới. Lãnh Tấn Bằng gấp không chờ nổi hỏi: "Thế nào? Chúng ta có thể đi viện trợ bọn họ không?"
"Tin tức mới nhất của nước L, thế lực phản loạn của thành phố B đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Mà lần này thiếu tướng Duy Nại Cùng cùng phó tổng thống Ba Kỳ ý đồ tham dự tiêu diệt thế lực phản loạn lại chính là người cầm đầu quân phản loạn, chẳng qua lúc bọn họ cấu kết bị cấp dưới của Duy Nại Cùng là Tang Cát phát hiện, cho nên Tang Cát nhanh chóng quyết định liên hệ cùng nguyên thủ, kịp thời xuất binh, chẳng những tiêu diệt thế lực phản loạn, còn bắt lại Duy Nại Cùng, hiện tại Ba Kỳ cũng bị nguyên thủ giam lỏng."
"Vậy còn Xích Dương?" Lãnh Tấn Bằng một chút đều không quan tâm người khác, ông chỉ quan tâm Xích Dương.
"Người của Xích Dương liền ở thành phố B, nếu nói thế lực phản loạn đã bị quét sạch toàn bộ, ít nhất áp lực bên chỗ Xích Dương sẽ giảm bớt rất nhiều. Người của bọn họ đối phó người của Mafia, cho dù có sự chênh lệch về số người, nhưng là lấy năng lực của Xích Dương, tôi tin tưởng cậu ta có thể giải quyết. Cho nên hiện tại ông có hai lựa chọn.
Một, tôi trao quyền cho ông đi liên hệ với tướng quân Tang Cát mới nhận chức, liên hợp với quân chính phủ nước L cứu ra Xích Dương. Nhưng mà như vậy ông sẽ chịu xử phạt tương ứng. Rốt cuộc lần này là tin tức quyết sách của các người sai lầm mới đưa đến bộ đội đặc chủng của chúng ta lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm. Hai, tin tưởng Xích Dương, kiên nhẫn chờ đợi. Chờ ngày cậu ta mang theo người của bộ đội đặc chủng về đơn vị."
"Tôi chọn một." Cơ hồ là không cần suy nghĩ, Lãnh Tấn Bằng liền lựa chọn phương án một.
Cảm giác được sự trầm mặc của đối phương, Lãnh Tấn Bằng nói: "Tôi chịu xử phạt không quan trọng, chính là Xích Dương tuyệt đối không thể có việc."
"Vậy tốt."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.