Thấy Lãnh Tấn Bằng ngượng ngùng trả lời, Chung Noãn Noãn nói: "Không có gì ngượng ngùng, mặc dù chú là quân nhân, nhưng cũng là người bệnh. Mặc dù cháu không phải bác sĩ, nhưng lại có quyền biết đến bệnh tình của chú. Cháu liền muốn biết hiện tại trình độ đau đớn của chú như thế nào."
Dưới ánh mắt quan sát nghiêm túc của Xích Dương, lúc này Lãnh Tấn Bằng mới do do dự dự mở miệng.
"Mỗi ngày sẽ hơi đau mấy lần."
"Cụ thể mấy lần? Mỗi lần thời gian dài bao lâu?" Chung Noãn Noãn hỏi.
"Đại khái ba bốn lần, mỗi lần đại khái nửa giờ đến một giờ."
Chung Noãn Noãn nhìn xem Lãnh Tấn Bằng, vô tình nói: "Vậy cái này liền không gọi là hơi đau. Vùng gan dù là bị hao tổn, cảm giác đau cũng không rõ ràng. Có thể rõ ràng cảm giác được đau đớn, tình huống đã vô cùng không tốt. Mà chú còn bị đau nhức nửa giờ đến một giờ, dưới tình huống bình thường đau đớn kéo dài hơn năm phút liền sẽ biến thành đau nhức khó có thể chịu được. Cho nên cái này không gọi là hơi đau."
Nhìn thoáng qua sắc mặt Xích Dương chìm xuống, miệng Lãnh Tấn Bằng có chút co lại: "..."
"Thế nhưng là sau ngày đó cháu châm cứu cho chú, cảm giác liền tốt hơn nhiều."
"Tốt như thế nào?"
"Buổi tối ngày hôm đó, suốt cả một buổi tối chú đều ngủ rất ngon, không có tỉnh lại, hoàn toàn không có cảm giác được đau nhức. Sáng ngày thứ hai cảm giác cũng vô cùng tốt. Mãi đến buổi chiều ngày thứ hai mới bắt đầu hơi đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-than-y-kieu-the-thu-truong-muon-cai-hon/424705/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.