Lâm Liên Kiều lấy từ trong túi ra một chiếc lọ nhỏ nhét vào tay của Tống Uyển Trân, sau đó ghé sát tai cô ta nói rõ ý định, cũng không quên nói cho cô ta biết Điềm Á Hiên cũng đã có mặt ở Hoa thành đợi trợ giúp cho cô ta. Tống Uyển Trân rất mực tin tưởng, lại có Điềm Á Hiên như tiếp thêm cho cô ta tự tin để can đảm thoát khỏi xiềng xích mà cha cô ta đeo lên người cô ta bao lâu nay. Nói chuyện cũng đã lâu, Lâm Liên Kiều gấp rút bảo Tống Uyển Trân quay trở lại. Việc này có thành công hay không còn dựa vào xem diễn xuất của cô ta thế nào. Tống Uyển Trân đi rồi, cô mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. "Phù, xong một việc rồi, giờ thì phải nghĩ cách làm sao để tìm được Sở Quân Huân mà không bị chạm mặt Sở Quân Bội Nhi đây, à quên mất, cô ta bây giờ đã là Lưu Bội Nhi rồi." Cô sau đó cũng rời khỏi nhà vệ sinh, nhưng lại không có ý định quay lại sảnh tiệc. Lúc nãy cô có để ý, ở trên tầng hai hầu như không có người, một lúc nữa tiệc bắt đầu, mọi người sẽ tập trung hết dưới sảnh. Vậy thì cô sẽ đi lên đó, từ trên cao nhìn xuống chắc chắn sẽ dễ dàng tìm được Sở Quân Huân hơn. Cô nghĩ rồi lập tức đi tìm lối cầu thang khác ngoài chiếc cầu thang lớn ở đại sảnh để đi lên, đến lúc tìm được rồi, vẻ mặt hớn hở định chạy tới thì bất ngờ một giọng nói vang vẳng từ phía sau làm cô giật thót. "Định chạy đi đâu vậy?" Cô nhanh chóng xoay người lại nhìn, đúng là Thẩm Dịch Nhiên như âm hồn không tan, đi đâu cũng bị anh ta bắt được. Cô đưa tay chống hông, bộ dáng cực kỳ ngán ngẫm. "Sao anh lại đi theo tôi vậy?" "Đừng có nói nhiều nữa, buổi tiệc bắt đầu rồi, đừng có gây thêm phiền phức cho tôi." Thẩm Dịch Nhiên còn không đợi cô phản ứng đã ngay lập tức kéo tay cô đi nhanh, xem ra kế hoạch tìm người đầu tiên thất bại rồi. Giờ chỉ mong Sở Quân Bội Nhi sẽ không để ý đến cô trong bao nhiêu con người đang có mặt ở đây như thế. Đồ cô cũng chọn màu kém nổi bật nhất rồi, trang điểm cũng khác biệt hơn, nếu đứng xa xa một chút chắc cô ta có nhìn thấy cũng không nhận ra. "Thẩm Dịch Nhiên, đứng đây được rồi, đừng lại gần quá." Lâm Liên Kiều dằn tay Thẩm Dịch Nhiên lại, cô không muốn tiến lại gần hơn, đứng gần như ở ngoài cùng, cũng thuận lợi nhìn lên phía trước tìm người mà không bị ai để ý. Đúng lúc hai lão thống soái họ Viên và họ Từ hôm qua đi ngang, bọn họ nhìn cô và Thẩm Dịch Nhiên lại nhếch môi nói chuyện xào xáo với nhau, chắc không phải nói gì tốt lành. Thẩm Dịch Nhiên thấy thế, ý định liền thay đổi, anh ta cũng không muốn chen lấn lên trên đứng cùng với mấy lão già đạo đức giả kia. Lâm Liên Kiều càng chẳng thèm quan tâm hai lão già xấu tính đó, mắt vẫn nhìn dáo dác, chỉ lo tập trung tìm kiếm Sở Quân Huân. Một lúc không lâu sau, những tiếng động xung quanh bắt đầu trở nên lặng dần khi Thủ tướng cùng phu nhân bước xuống. Một người đàn ông đã bước gần đến tuổi xế chiều, đầu tóc và râu đã ngã hai màu, nhưng bước chân vẫn vô cùng vững chãi và dứt khoát. Khoác tay đi bên cạnh là một người phụ nữ trạc tuổi, tuy mặt đã có nếp nhăn, nhưng da dẻ của vị phu nhân Thủ tướng này vẫn trắng nõn mịn màng, cả người toát lên khí chất tao nhã, đôn hậu. Lâm Liên Kiều nhìn hai người bọn họ mà bất giác lại nghĩ đến cha mẹ của mình, nếu mẹ cô còn sống, trong hôn lễ của cô, bà chắc chắn cũng sẽ khoác tay cha cô như thế. Sau màn phát biểu vài lời của Thủ tướng, ông ta bất ngờ giới thiệu đến Lưu Bội Nhi, giây phút này cuối cùng cũng không thể tránh khỏi. Cô ta xuất hiện và bước xuống cùng với vị hôn phu của mình. Nhưng đề phòng bị cô ta nhìn thấy, Lâm Liên Kiều đã ngay lập tức lùi lại nấp ra phía sau Thẩm Dịch Nhiên. Cặp đôi chính đã đứng giữa trung tâm cầu thang được trải thảm nhung đỏ, nhưng thay vì những tràng pháo tay nhiệt liệt, lại có những âm thanh xôn xao bất ngờ vang lên. "Gì chứ? Hôn phu là… Sở Quân Huân?" Đến Thẩm Dịch Nhiên cũng kinh ngạc đến mức thốt nên thành lời, cô đứng ngay đằng sau anh ta như thế, sao có thể không nghe. Không chỉ có anh ta, mà cô nhìn những gương mặt của những người xung quanh cũng đang tỏ ra rất bàng hoàng. Cô vẫn không thể tin, nhưng số đông đã bày ra phản ứng rõ ràng như thế khiến cô cũng có đôi chút hoang mang. Trong đầu cố giữ suy nghĩ lạc quan, để biết rõ, cô chỉ cần nhìn, nhưng không hiểu sao lồng ngực đột nhiên lại cuộn thắt trĩu nặng, đưa theo từng động tác ló đầu ra khỏi sự che chắn của Thẩm Dịch Nhiên cũng trở nên chậm chạp. "Các người nhìn lầm rồi đúng không, sao có thể là Sở Quân Huân chứ? Nhầm lẫn thôi, chỉ là nhầm lẫn thôi." Cô mấp máy môi như đang niệm kinh thánh, nhưng cơ miệng đột ngột dừng lại rồi khép hẳn, biểu cảm trên gương mặt trở nên cứng đờ, đôi mắt cô thoáng một giây đã hóa ngây dại. Tất cả mọi thứ xung quanh cô dường như trở nên vô hình, trong ánh nhìn chỉ còn thấy rõ hình ảnh hai người, một nam một nữ trước mặt đang vui vẻ nắm tay nhau bước xuống. Chấp niệm trong đầu của cô vẫn không muốn tin, đinh ninh chỉ là hiểu lầm, nhưng mọi suy tưởng trong cô nhanh chóng sụp đổ hoàn toàn khi Thủ tướng lại vui mừng phát biểu, trực tiếp thừa nhận, Sở Quân Huân chính là con rể của ông ta. "Chỉ một lễ đính hôn mà thật lắm bất ngờ, Sở Quân Bội Nhi lại là con gái Thủ tướng, Sở Quân Huân chớp mắt lại trở thành hôn phu của cô ta. Đúng là đàn ông, luôn chọn người mang lại nhiều quyền lực hơn cho mình, giẻ lau ở Thiên thành xem ra bị vứt đi không thương tiếc rồi, ha." Tống Thanh Chương đứng trong đám đông khách mời, nói chuyện một cách bè giễu khó nghe ám chỉ mỉa mai châm biếm Lâm Liên Kiều cho Tống Uyển Trân nghe. Tống Uyển Trân ngay lúc này không mấy quan tâm lời ông ta nói, mà đầu lại ngả nghiêng nhìn khắp tìm bóng dáng Lâm Liên Kiều, vẻ mặt nhăn lại đầy lo lắng. "Kiều Kiều, chắc cậu đã rời khỏi đây rồi nhỉ? Tôi mong cậu đừng ở lại, đừng nhìn thấy cảnh này, xin cậu đó." Mọi điều Tống Uyển Trân dốc hết tâm trí của mình để hy vọng, thật không may mắn rằng nó không thể như những gì cô ta mong mỏi. Lâm Liên Kiều đã thấy một cách rất rõ ràng bằng cả đôi mắt của mình. Ở thời điểm hiện tại, chân cô từ lúc nào đã trở lại nép đằng sau lưng Thẩm Dịch Nhiên. Dù đã nhìn thấy tận mắt, nhưng cô vẫn giữ lại chút tin tưởng dành cho Sở Quân Huân. Bỗng chốc cô còn cho rằng nhất định là Sở Quân Bội Nhi tạo sức ép với anh rồi, bây giờ cô ta là con gái của Thủ tướng thì không ngoài khả năng đó. Nhưng ngay giây sau cô lại nghĩ, tại sao anh có biết bao cơ hội như thế lại không nói cho cô biết, nếu chỉ là giả vờ để đối phó cô ta thì cô sẽ không giận mà. Thời điểm anh chuẩn bị đính hôn với cô ta, cũng là lúc anh gọi về cho cô, nói chuyện yêu đương, hỏi thăm ân cần. Nghĩ đến, cô lại có cảm giác mình bị lừa gạt, mà cách lừa gạt này hệt như cách Tiêu An đã từng làm với cô, cho nên cô vô cùng mẫn cảm. Để đến bị lừa lần thứ hai dù kiếp trước cô đã phải trả một cái giá thê thảm đến như thế, chính cô cũng tự thấy ghét cay bản thân mình vì quá thảm hại. Thảm hại đến mức không có can đảm chạy lên trước mặt anh để hỏi cho rõ ràng, chỉ biết hèn nhát cúi đầu xuống. Lý trí giữ vững không để khóc, nhưng con tim như ai bị bóp vụn, cơn tê tái lan truyền khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể. Hốc mắt cũng vằn đỏ, nhanh chóng đã ngập nước. Nước mắt cô từng giọt, từng giọt không tự chủ mà rơi xuống mặt sàn, mỗi lúc một nhiều. Cô cắn chặt môi, tay nắm siết chặt vào áo Thẩm Dịch Nhiên, cố ngăn tiếng nấc đang muốn bùng nổ từ cổ họng. Nhưng càng cố, cô càng run rẩy, đến trái tim cũng không còn cảm được nhịp đập nữa, hơi thở ra mỗi lúc một nặng nề khó khăn, cảm giác như những hơi thở này chính là những hơi cuối cùng của cuộc đời. Toàn thân chỉ muốn ngay lập tức sụp đổ xuống tại đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]