Lúc Lâm Liên Kiều xuống cổng thì đã thấy nhiều người bao vây rồi, có cả quan viên cũng đều có mặt.
"Cha."
"Kiều Kiều, con đừng qua đó."
"Con không sao mà cha, con không sợ."
Lâm Liên Kiều nhất định phải xem xem rốt cuộc Cao Mộng Hà tại sao lại chết, cô biết bà ta là người tham sống, chắc chắn việc tự sát là không thể.
Cô len lút qua lớp người đông nghịt, cuối cùng cũng chen lên được hàng trên cùng. Nhìn thấy thi thể của Cao Mộng Hà ngồi dựa vào vách tường sát cổng, cô có hơi giật mình vì trông nó quá đỗi khiếp đảm. Tạm thời gác qua Lâm Diễm Tinh đang gào khóc thảm thiết thì cô chú ý đến Cao Mộng Hà hơn.
Cả người của bà ta tím ngắt, dưới chỗ ngồi máu đã thấm cả vào đất. Cô còn nhìn kỹ hơn thấy một nắm tóc của bà ta bị rơi trên bụng, tóc tai của bà ta thì rối xù như thế, chắc chắn trước khi bị giết chết bà ta đã dằn co với hung thủ.
Lâm Liên Kiều không thấy tiếc thương cho cái chết của bà ta, chỉ là cô cảm thấy bất an lạ thường.
"Giải tán, giải tán hết đi đám dân đen này, tránh ra cho Tiêu phó quan làm việc."
Tiêu phó quan, Tiêu Duật Hành là cha của Tiêu An, lại là người phụ trách vụ án này, ông ta vừa mới đến nơi đã hô hào khí thế, những người hiếu kỳ ngay tức khắc bị đuổi đi hết.
Ông ta tiến đến gần, nhìn thấy Lâm Liên Kiều đang đứng trầm ngâm nhìn thi thể kia, dưới đôi kính đen, ông ta đang dùng ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ta-bi-so-quan-gia-doc-chiem/858219/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.