Sở Quân Huân rõ là đang lợi dụng vết thương, lợi dụng sự áy náy của Lâm Liên Kiều để cô phục vụ anh đây mà. Nhưng cô không dễ gì mà mà lại đồng ý ngay.
Cô đứng cẩn dậy, khoanh tay kiêu ngạo, đôi lúc cô cũng phải làm như thế mới không bị anh chèn ép.
"Sao em phải chăm sóc cho anh chứ? Em đâu phải người hầu của anh. Hơn nữa, còn vài ngày nữa em phải thi đại học rồi, em không có rảnh."
Sở Quân Huân hơi hơi cười, anh kéo nhẹ tay cô lại ngồi xuống bên mình, đột nhiên kề môi xáp lại ngay bên tai cô rồi nói.
"Thi đại học cũng làm thống soái phu nhân mà không thi đại học cũng làm thống soái phu nhân. Nếu đều cùng một đích đến thì sao em không chọn con đường dễ dàng nhất cho mình chứ?"
Lâm Liên Kiều bị hơi nóng từ lời nói của anh truyền qua vành tai mà nổi hết gai óc, hai tai cô đỏ bừng, rùng mình nghiêng người né ra xa, nhưng bàn tay của Sở Quân Huân cứ ôm eo cô chặt cứng.
Bây giờ cứ quay mặt lại là như áp má kề má, thế nên cô cứ quay đầu đi hướng khác chẳng chịu nhìn anh, mi mắt cứ chớp giật lộ rõ ra vẻ ngượng ngùng bối rối.
"Sao anh cứ nói mãi chuyện đó, ai muốn làm thống soái phu nhân của anh chứ?"
Câu nói của cô vừa dứt, nụ cười trên môi của Sở Quân Huân cũng bỗng dưng dập tắt. Bất ngờ anh mặt kệ bàn tay bị thương mà đè mạnh cô xuống giường, nhìn từ bên dưới lên, biểu hiện từ chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ta-bi-so-quan-gia-doc-chiem/249645/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.