Dạo gần đây trời dần nóng hơn, Phùng Liên Dung tuy có Tôn Tú chia sẻ đại bộ phận sự vụ, nhưng cũng không phải đặc biệt rảnh rỗi, chỉ là nàng cũng không thích mấy việc này, liền giao cho Bảo Lan Châu Lan để ý.
Hiện thời hai người này cũng là lão cung nhân, nàng rất yên tâm, hôm đó sau khi phân phó phòng bếp vài câu liền về phòng nghỉ tạm.
Do cung Khôn Ninh không ngừng được đưa băng đến nên cũng không nóng bức, ngược lại như mùa xuân, nàng vừa nằm xuống liền ngủ đến chiều, ngáp dài đứng lên, liền nghe được bên ngoài vang lên tiếng đánh bàn tính lạch cạch, còn có thanh âm của Chung ma ma: “Công chúa, mau dừng thôi, lát nữa nương nương nhìn thấy...”
Đang nói thì Phùng Liên Dung đã đi ra, khoác một chiếc áo rộng màu vàng thêu hoa ngọc lan đỏ, tóc cũng không lược, ánh mắt tỉnh táo, miệng nói: “Huy Nghiên, con lại nghịch cái này rồi?”
Triệu Huy Nghiên cười hì hì: “Con tính rõ ràng, giúp mẫu hậu đỡ bận không phải là tốt hơn sao ạ, có có thể tính là nghịch ngợm chứ?”
Nàng hiện ngũ quan đã nảy nở, tập hợp tất cả ưu điểm của phụ mẫu, không chỗ nào không đẹp, hôm nay mặc một bộ áo cánh mỏng màu xanh nhạt, tóc lược hình nụ hoa, xinh đẹp đáng yêu, dù có không nghe lời, Phùng Liên Dung thấy nàng cũng yêu thương vô cùng, dù sao cũng chỉ có mỗi nữ nhi này.
Cũng vì như vậy, địa vị của Triệu Huy Nghiên trong cung rất cao, Triệu Hữu Đường cũng dung túng nàng, dù là Trưởng công chúa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-sung-phi/754032/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.