🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Các con bắn tên xong, Triệu Hữu Đường liền mang bọn nhỏ đi săn, Phùng Liên Dung dạy Triệu Huy Nghiên, Triệu Du cưỡi ngựa, Triệu Hữu Nghiên thấy mẫu thân tư thế quen thuộc, thập phần hâm mộ.
Nàng mới đầu cũng không biết Phùng Liên Dung nhưng lại biết cưỡi ngựa.
“Mẫu hậu học khi nào vậy?” Triệu Huy Nghiên hỏi, “Sao không mang nữ nhi nữa.”
“Lúc ấy con còn nhỏ mang sao được, hơn nữa ta cũng đã nhiều năm không tới đây rồi.” Phùng Liên Dung đưa dây cương cho nàng, “Bây giờ con đã lớn, chờ học biết cưỡi ngựa, về sau chúng ta có thể thường đến đây.”
Triệu Huy Nghiên cười nói: “Được, vậy hôm nay con phải biết.” Lại nói với Triệu Du, “Ngươi cũng học, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi chơi.”
Triệu Du nói: “Trong nhà chúng ta cũng có ngựa, chỉ là ta không thích lắm.”
“Ngươi thì chỉ thích cầm kỳ thư họa, làm chút nữ công, học được cái gọi là dáng vẻ của tiểu thư khuê các, tương lai tốt xuất giá đúng không?” Triệu Huy Nghiên trêu ghẹo.
Triệu Du đỏ mặt, nói lại: “Nói bậy.”
So với Triệu Du, nữ nhi nhà mình liền có vẻ hơi không kiêng nể gì, Phùng Liên Dung đưa tay vỗ đầu Triệu Huy Nghiên: “Cô nương gia, sao có thể đặt xuất giá trên bờ môi, con đó, phải học Du nhi nhiều hơn chút.”
Triệu Huy Nghiên thật ra cũng không thấy đúng lắm, nàng cảm thấy nữ nhi gia không nhất định chỉ giới hạn trong mấy cái đó, có điều cũng không phản bác, cười hì hì nói: “Không nói thì không nói, chúng ta cưỡi ngựa.” Nàng vừa kéo dây cương, ngựa con cũng chầm chậm bước đi.
Ba người cưỡi một hồi lâu, Triệu Huy Nghiên cùng Triệu Du đều đã có thể tự mình cưỡi ngựa những nam nhân kia mới trở về.
Triệu Thừa Diễn từ thật ra đã hô: “Mẫu hậu, chúng ta đánh được một con báo đấy!” Hắn rất nhanh đã cưỡi đi qua, tung người xuống ngựa, mặt mày hớn hở, 'Là con cùng Nhị đệ cùng nhanh đánh được.”
“Hả?” Phùng Liên Dung ngược lại kinh hãi, “Không bị thương chứ? Báo là ăn thịt người đấy.”
“Không, lại nói, nó nhìn thấy chúng ta chỉ biết trốn.” Triệu Thừa Diễn cười hì hì nói, “Buổi tối có thịt báo ăn, da báo kia nhìn cũng tốt, gọi người lột da làm áo choàng cho mẫu hậu.”
Triệu Thừa Mô cũng cưỡi đi qua: “Trong thực trân lục có nói, thịt báo không thể nói là ngon, còn không ngon bằng thịt gà rừng.”
Triệu Thừa Diễn liếc xéo hắn: “Đệ thì cái gì cũng biết ha, có điều thịt báo này cho dù không thể ăn ta cũng phải ăn, dù sao cũng được cái mới mẻ.”
“Vậy cũng được, xem như đại bổ, vừa vặn bồi bổ cho nhóm ca ca, lần tới bắn tên cũng không cần bắn nhiều hai mũi.”
Da báo kia rất dày, bọn họ tuổi còn nhỏ, không thể một mũi tên xuyên thủng, cho nên hai người đuổi theo một hồi lâu mới cùng lúc bắn tên chế phục được nó, Triệu Thừa Diễn buồn cười: “Sao không nói là bồi bổ cho đệ đi, chính mình cưỡi ngựa còn suýt thì ngã, đệ nói xem cái tay gầy chân gầy của đệ không phải càng cần bồi bổ hơn sao?”
Triệu Thừa Mô tằng hắng một cái: “Ta đây là còn chưa tới tuổi của ca ca.”
“Được.” Triệu Thừa Diễn nói: “Đệ là lười không nói, khi ta cùng Nhị đệ luyện tập, đệ ở bên cạnh phơi nắng ngủ.”
Có điều cũng kỳ quái, đệ đệ này của hắn không mấy dụng cung, nhưng mặc kệ là giảng quan hỏi hay phụ thân khảo sát hắn đều sẽ không làm người thất vọng.
Triệu Thừa Dục cuối cùng mới đến, lúc này cũng cảnh xuân xán lạn, dù sao đánh được một con báo, nói đến cùng hắn vẫn là một thiếu niên, dễ dàng thỏa mãn, Triệu Hữu Đường vừa rồi còn khen hắn, tự nhiên là cao hứng.
“Nếu như có thể đánh được một con mãnh hổ thì tốt rồi.” Triệu Thừa Diễn vẫn còn đang tiếc nuối.
“Nghe nói ở đây không còn mãnh hổ.” Triệu Thừa Dục nói, “Vốn có mấy con, đều bị Hoàng gia gia khi ấy đánh chết.”
“Hả?” Triệu Thừa Diễn tò mò, “Hoàng gia gia lợi hại vậy à?”
“Còn có Nhị thúc tổ phụ, ngài đánh giặc bách chiến bách thắng, mấy con mãnh hổ tính là cái gì?” Triệu Thừa Mô nói, “Đáng tiếc chúng ta chưa từng thấy ngài ấy.”
Hắn chỉ là Túc vương.
Hai người khác cũng lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ, Túc vương mặc dù là một phiên vương, nhưng bản lĩnh của hắn không kém hơn các danh tướng trong lịch sử chút nào, là một tướng tài không xuất thế.
“Vậy nếu không cầu phụ hoàng mời Túc vương đi một chuyến?” Triệu Thừa Diễn nói, “Cảnh quốc cũng thường đánh giặc, giặc ngoài luôn trừ mãi không xong, chúng ta học chút ít, biết đâu tương lai sẽ có tác dụng.”
Triệu Thừa Dục cùng Triệu Thừa Mô đều nói được.
Ba người liền đi nói với Triệu Hữu Đường.
Triệu Hữu Đường cười nói: “Thúc tổ phụ của mấy đứa là lớn tuổi rồi, bằng không sớm trước kia cũng đã tới Kinh thành, nếu mấy đứa đã muốn cùng người học tập, Trẫm liền xin người đi một chuyến.”
Ba đứa nhỏ đều rất cao hứng.
Triệu Hữu Đường thuận thế cùng bọn họ giảng chút đạo binh pháp.
Phùng Liên Dung thấy mấy cha con vui vẻ hòa thuận liền cũng không đi quấy rầy, tự mình đánh ngựa chạy vài vòng, khó khi được ra ngoài, nàng chơi được rất tận hứng, qua một lát mới dắt ngựa quay lại lều cỏ.
Triệu Hữu Ngô đã ở, đang nhìn ngựa ăn cỏ, Phùng Liên Dung giật mình, nghĩ đến chuyện Triệu Huy Nghiên nói, nhịn không được lòng hiếu kỳ, cười nói: “Tứ đệ dọn ra ngoài cũng mấy năm, Trữ vương phủ không có Vương phi cũng không tốt.”
Triệu Hữu Ngô ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
“Nếu là có người hợp ý, ngươi nói với Hoàng thượng một tiếng, tự nhiên sẽ thu xếp cho ngươi.” Phùng Liên Dung cũng không tiện cùng hắn bàn kỹ hơn, dù sao cũng không phải đệ đệ ruột của nàng.
Nàng nói đến đây liền muốn đi, Triệu Hữu Ngô ho nhẹ một tiếng gọi lại nàng: “Thật ra...”
Phùng Liên Dung nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt dò hỏi.
“Có là có.” Hắn dùng một chút, mặt có chút đỏ lên, “Chỉ là không nghĩ tới đã đính hôn.”
Phùng Liên Dung lông mày nhíu mại, khó trách Triệu Hữu Nghiên nói cái gì mà không tốt cầu, hóa ra là ý này, vậy nếu đã định cùng nhà người khác, đúng là không thích hợp.
Nói cũng, cũng tổn hại đến thanh danh của cô nương kia.
Phùng Liên Dung an ủi: “Vậy là không có duyên với ngươi, thiên hạ cô nương tốt còn rất nhiều, tương lai ngươi tự nhiên sẽ tìm được một thê tử hợp ý.”
Triệu Hữu Ngô cau này, hắn gần nhất có chút phiền lòng, nhưng cũng không biết nói với ai, hắn nói khẽ: “Nhưng hôn phu tương lai của nàng cũng không phải người tốt.”
Phùng Liên Dung con mắt hơi trợn to: “Sao vậy?”
“Ta cho người hỏi thăm, người này tình tình phong lưu, ở trong nhà có bốn, năm thông phòng... Nếu không phải gia thế tốt đạt được tiện nghi, có lẽ cũng không cưới được nàng, nàng là, đáng tiếc.”
Gia đình giàu có, thật ra nam nhân có thông phòng là chuyện thường, nhưng nghe ý Triệu Hữu Ngô, người nọ khả năng còn không chỉ chừng này, Phùng Liên Dung hỏi: “Cô nương kia rốt cuộc là nhà ai?”
Triệu Hữu Ngô hơi cúi đầu: “Là Tam nữ nhi của Trương đại nhân Tả giám phó Thượng lâm uyển.”
Thượng lâm uyển, tên như ý nghĩa, chính là chuyên quản gieo trồng nuôi dưỡng, thật ra bãi săn này cũng được coi là thuộc quản lý của thượng lâm uyển, còn về quyền lợi chân chính thì hoàn toàn không có quan hệ gì với quan viên này.
Trách không được Triệu Hữu Trinh nói vị hôn phu tương lai của cô nương kia gia thế tốt, nói vậy Trương gia cuộc sống không được như ý lắm, nàng hỏi: “Vậy phu gia?”
“Nhị công tử của Hộ bộ thượng thư Hoa đại nhân, nhưng là thứ tử.”
So sánh hai cái, đúng là một trời một vực, cho nên dù công tử kia là thứ tử, cô nương kia cũng coi như là gả cao, dù sao đều là xem gia thế.
Phùng Liên Dung nói: “Ngươi chớ xúc động, ta sẽ cùng Hoàng thượng nói chuyện này.”
Triệu Hữu Ngô lại lắc đầu: “Không cần, ta chỉ là nương nương hỏi, nói một câu mà thôi.”
Phùng Liên Dung cười rộ lên: “Ngươi đã tin ta, có lẽ ta có thể nghĩ ra một biện pháp đẹp cả đôi đường đấy.”
“Ta có biện pháp.” Triệu Hữu Ngô nói, “Có điều cần chút thời gian thôi.” Trên gương mặt trẻ tuổi của hắn tràn đầy tự tin, “Nàng cách xuất giá còn sớm, nương nương không cần vì ta quan tâm chuyện này đâu.”
Phùng Liên Dung càng thêm tò mò: “Được, tương lai có kết quả, nhất định phải dẫn đến cho ta xem chút đấy, là cô nương thế nào mà khiến ngươi để ý như vậy.”
Triệu Hữu Ngô nhợt nhạt cười, từ chối cho ý kiến.
Hai người nói xong đi ra, bên kia Triệu Hữu Đường cũng giảng cho con xong, ba người Triệu Thừa Diên lại đi qua chơi cùng Triệu Huy Nghiên, Triệu Du, Triệu Hữu Đường tìm đến Phùng Liên Dung.
“Không phải là muốn cùng Trẫm cưỡi ngựa à?”
Phùng Liên Dung vốn đã chơi đủ, nhưng nghe hắn nhắc đến, nàng liền lại bảo người dắt ngựa ra.
Triệu Hữu Đường cười ngồi ở phía sau nàng, vòng tay qua ôm lấy eo nàng.
Phùng Liên Dung liền dẫn hắn rong ruổi một lát, cưỡi đến rất xa mới dừng lại, lúc này cũng không cần dây cương, tùy ý con ngựa nhàn tản tiêu sái trên thảm cỏ.
Triệu Hữu Đường cũng không nói chuyện, đặt cằm lên vai nàng, ngửi hương tóc nàng, chỉ cảm thấy thích ý.
Đây là một ngày hiếm có được thả lỏng như thế.
Hắn nhắm ánh mắt lại, buồn ngủ.
Phùng Liên Dung nghĩ đến chuyện của Triệu Hữu Ngô, cười nói: “Tứ đệ gặp chuyện khó, không hắn có thể cưới được cô nương kia không, còn là một người đã đính hôn.”
Triệu Hữu Đường bỗng chốc lên tinh thần, nhíu mày nói: “Còn có chuyện này? Hắn nói với nàng?”
“Đúng vậy, ta nói nghĩ cách cho hắn, hắn cũng không cần, xem giống như đã định liệu trước.”
Triệu Hữu Đường cười lạnh nói: “Tiểu tử này ngược lại tiền đồ, cướp dâu của người khác.”
Phùng Liên Dung khẽ cười một tiếng: “Đừng nói khó nghe như vậy, hình như vị hôn phu tương lai của cô nương kia không phải lương nhân, nếu thật như thế, ta cảm thấy cũng rất tốt.”
“Tốt như vậy?” Triệu Hữu Đường nói, “Lệnh của cha mẹ lời của mối mai, lại nói, không chừng bản thân cô nương kia cũng thích thì sao, nếu hắn là ra chuyện bức hôn, xem Trẫm phạt hắn thế nào!”
Hắn thái độ nghiêm túc, lại không phải thật tức giận, Phùng Liên Dung quay đầu hỏi: “Vậy nếu Hoàng thượng coi trọng một người, chỉ là cô nương kia lại đã có người hợp ý, chẳng lẽ không tìm cách cưới?”
Mặt nàng gần trong gang tấc, một đôi mắt như nước mùa xuân chăm chú nhìn hắn.
Triệu Hữu Đường giật mình, đột nhiên cười nói: “Nếu người nọ là nàng, Trẫm thế nào cũng muốn đoạt lại.”
Phùng Liên Dung trái tim đập nhanh, sẵng giọng: “Không đứng đắn, thiếp thân đang hỏi thật đấy.”
“Trẫm cũng trả lời thật mà.” Hắn ghé sát tới, hôn lên môi nàng.
Do Phùng Liên Dung nghiêng đầu, hai người tư thế kỳ quái, hắn dứt khoát ôm lấy nàng, cho nàng ngồi nghiêng trên lưng ngựa, một cánh tay hắn kéo dây cương, mới bắt đầu chăm chú hôn lên.
Cuối cùng, tất nhiên là đổi lại hắn cưỡi ngựa.
Đợi đến về lại trong cung, trời đã tối kịt, cả ngày nay chơi từ sáng sớm đến muộn, tất cả mọi người tận hứng cũng rất mệt nhọc, cho nên dùng cơm tối xong đều đi nghỉ sớm.
Tới ngày hôm sau phòng ăn mới bắt đầu xử lý thịt báo, thịt mãnh thú như này không thể so với thịt khác, thịt có chút tanh, cho nên cũng tốn thời gian hơn, thịt báo hầm tới tận khuya mới được.
Các cung đều phái người đến lấy thịt.
Người của Đông cung, Nguyên Hòa điện, Anh Hoa điện đụng cũng một chỗ, mấy hoàng môn này tự nhiên đều biết, Đông cung Tô Hán bưng canh, vốn muốn đi lại nghe được người của phòng ăn đang nói chuyện với hai hoàng môn kia, hắn liền dừng lạ, lui về phía sau, vụng trộm nhìn vào trong lại thấy bọn họ cho hai hoàng môn kia mỗi người một chén canh trừ hỏa.
Bên tai lại nghe bọn hắn nói: “Thịt báo nóng, ăn xong còn phải đi trừ hỏa, thân thể mới khỏe mạnh được.”
Tô Hán phát hỏa, mấy bước đi vào nói: “Sao không cho ta?”
Người của phòng ăn biến sắc, hiển nhiên không nghĩ hắn sẽ nghe được, vội cười nói: “Sao có thể không cho, chính là vốn chuẩn bị mấy chén, sớm liền dọn xong, ai biết bị đồ không có mắt làm đổ, đợi lát nữa nô tài tự nhiên sẽ bổ sung.”
Tô Hán nói: “Bổ cái gì, chén này đưa ta không được sao?”
Hắn chỉ chén của Triệu Thừa Diễn.
Phòng ăn cười cười: “Đây là cho Đại hoàng tử, chén bị đổ là của Điện hạ.”
Tô Hán hận nghiến răng nghiến lợi.
Nếu là bình thường, nào có đạo lý không nịnh bợ Thái tử? Dù là có làm đổ suất của Thái tử thì cũng phải lấy của Đại hoàng tử hoặc Tam hoàng tử đến bổ sung, chớ nói, còn không định làm đổ suất của Thái tử.
Hắn cũng không nói nhiều, tức giận phất tay áo bước đi.
Người phòng ăn săn sóc nói: “Còn không đi nấu chén khác, lát nữa đưa đến Đông cung.”
Bọn họ cũng không phải thật dám đắc tội Triệu Thừa Dục, chỉ Triệu Thừa Diễn cùng Triệu Thừa Mô, bọn họ cũng không dám đắc tội.
Tô Hán một đường trở về, càng nghĩ càng căm tức, tuy rằng chủ nhân hắn là Thái tử, nhưng tình cảnh hôm nay thật còn không bằng một vị Hoàng tử, những người đó ở trước mặt người ngoài còn không có gì, nhưng trong lòng một đám chỉ sợ đều có chủ ý khác.
Hắn vừa tới cửa liền cùng Hoa Khi nói chuyện này.
Bên trong Triệu Thừa Dục nghe được một ít, cau mày nói: “Còn không mau bưng vào, ta đói rồi.”
Hoa Khi liền kêu Tô Hán đi, tự mình bưng vào.
Triệu Thừa Dục hỏi hắn: “Cái gì mà canh trừ hỏa, nhưng là phòng ăn thiếu nơi này?”
“Cũng không phải...” Hoa Khi châm chước lời nói, cười cười nói: “Là trước đó bị đổ, hiện còn chưa nấu xong, đoán chừng lập tức bưng tới.”
Triệu Thừa Dục không lên tiếng, thật ra hắn đại khái cũng có thể đoán được một hai.
Do đây không phải lần đầu tiên, người phòng ăn thích nịnh bợ Đại hoàng tử, Tam hoàng tử, chỉ riêng với hắn ngược lại không có gì đặc biệt, nhưng cũng sẽ không to gan đến mức bắt nạt người.
Nhưng loại cảm giác này luôn khiến hắn không quá thoải mái.
Chính là, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Hoa Khi nhìn hắn lặng lẽ ăn cơm, trong lòng cũng lo lắng, nói khẽ: “Điện hạ rảnh rỗi thì nên thường đến chỗ Hoàng thượng, hai cha con cảm tình tốt, quan trọng hơn bất cứ cái gì, những người đó còn không phải đều thấy ở trong mắt.”
Trong cung bởi vì sao sẽ coi trọng hai người kia, còn không phải do Hoàng thượng cùng bọn họ tình cảm thâm hậu?
Có điều may mắn đều đã chuyển ra ngoài, thật ra hiện giờ Tam huynh đệ cùng Hoàng thượng chung đụng không có khác nhau lắm, chỉ cần Triệu Thừa Dục có thể được Hoàng thượng thích, vị trí Thái tử này tự nhiên là có thể giữ được.
Triệu Thừa Dục vẫn không nói chuyện.
Có điều, hắn vẫn là chăm đi Càn Thanh cung hơn bình thường, luôn có vấn đề thỉnh giáo Triệu Hữu Đường, như là một đứa nhỏ chăm chỉ hiếu học.
Tới mùa thu, Túc vương vào Kinh một chuyến, Triệu Hữu Đường cẩn thận tiếp đãi.
Hiện Túc vương tuổi cũng không nhỏ, tóc đã hoa râm, chính là tính tình vẫn không thay đổi gì, nhìn thấy Triệu Hữu Đường, không tôn thất kinh sợ như những người khác, ông tùy tiện, cười nói tự nhiên.
Túc vương thân kinh bách chiến, về mặt binh pháp thật có lý giải của riêng mình, thậm chí còn biên soạn một chuyển 'chiến thẻ', lần này tới liền lưu lại cùng bọn họ tham khảo.
Ba huynh đệ Triệu Thừa Diễn được lợi không nhỏ.
Một năm này đi qua rất nhanh.
Mắt thấy Triệu Thừa Dục thường hướng chỗ Triệu Hữu Đường chạy, Hoàng Ích Tam ít nhiều liền có chút nóng nảy, tiếp tục như vậy, chủ tử nhà mình phải làm thế nào mới được?
Theo ý hắn, Triệu Thừa Dục là Phương Yên sinh, nhất định không phải đồ tốt, tương lai một khi leo lên đế vị, chắc chắn sẽ xuống tay với hai huynh đệ Triệu Thừa Diễn.
Nếu không kéo hắn xuống ngựa, hắn không cam lòng.
“Chủ tử cũng nên thường đi gặp Hoàng thượng.” Hoàng Ích Tam nói với Triệu Thừa Diễn, “Thái tử hiện tại rất siêng đi, hôm qua vì cái guồng nước cũng phải chạy đến Càn Thanh cung, chuyện Hộ bộ hắn để ý cái gì?”
Triệu Thừa Diễn khó hiểu: “Hắn đi việc hắn, ta không có việc gì thì đến Càn Thanh cung làm gì, không phải là quấy rầy phụ hoàng sao? Có thời gian đó, còn không bằng đi bồi mẫu hậu.”
Hắn trời sinh không phải người có dã tâm, Hoàng Ích Tam trong lòng không khỏi giận, do Phùng Liên Dung làm Hoàng hậu, hắn là Trưởng tử, làm sao lại không thể làm Thái tử?
Hoàng Ích Tam tính toán đánh thức Triệu Thừa Diễn, hạ giọng nói: “Chủ tử, ngài suy nghĩ cẩn thận, Điện hạ cũng không phải đệ đệ đồng bào của ngài, tương lai nếu là...”
Hắn còn chưa dứt lời chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, lập tức im miệng, nhìn lại, hóa ra là Triệu Thừa Mô đến đây.
Triệu Thừa Mô hôm nay mặc một bộ cẩm bào màu tím nhạt, mặt như quan ngọc, mấy tháng này hắn lớn rất nhanh, đã chỉ kém Triệu Thừa Diễn nửa cái đầu, một đôi mắt nhìn qua, quang hoa lộng lẫy, lại giống như mang theo một loại áp lực vô hình, khiến Hoàng Ích Tam nhịn không được lui về phía sau một bước.
“Nô tài bái kiến Tam hoàng tử.”
Triệu Thừa Mô cũng không để ý hắn, cười nói với Triệu Thừa Diễn: “Đại ca, ta vừa mới được một cây cung tốt, rất phù hợp với Đại ca, chúng ta đi thử chút đi?”
Triệu Thừa Diễn từ lần trước săn thú xong đối bắn tên vô cùng có hứng thú, càng ngày càng thích, nghe được lập tức liền đứng lên đi ra ngoài.
Triệu Thừa Mô đi chậm lại mấy bước, mắt thấy Hoàng Ích Tam ở ngay bên người, hắn thản nhiên nói: “lần tới để ta nghe được ngươi nói với Đại ca mấy lời này, đừng trách ta nói cho phụ hoàng.”
Hoàng Ích Tam sắc mặt lập tức trắng bệch, trên trán tức thì ra mồ hôi lạnh.
“Nô tài, nô tài không dám.”
Triệu Thừa Mô cũng không thèm nhìn hắn một cái, lập tức đi về phía trước.
Những hoàng môn này do liên quan đến lợi ích của mình, có đôi khi liền muốn nắm chủ tử trong tay mình, nói như là muốn tốt cho chủ tử, thế nhưng trên thực tế, còn không phải vì chính bọn họ?
Đại ca hắn loại tính tình này, nếu thật nghe vào lời Hoàng Ích Tam nói đó mới là hỏng việc!
Có điều Hoàng Ích Tam người này vẫn có chút bản sự, chỉ cần hắn không mang hư Triệu Thừa Diễn, cũng không phải không giúp được gì, Triệu Thừa Mô trầm ngâm chốc lát, lại tiếp tục đi về phía trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.