Đại điển, Phùng Liên Dung ngồi xe rồng của Triệu Hữu Đường cùng nhau trở về.
Chung ma ma lập tức tiến lên gỡ mũ quan trên đầu nàng xuống.
Phùng Liên Dung thở ra một hơi: “Thoải mái thật đấy.” Lại giang tay ra để Châu Lan cởi huy y xuống, chỉ mặc một chiếc áo đơn thuần trắng nằm nghiêng trên giường la hán, đôi mắt hơi híp, dù là Triệu Hữu Đường ở bên cạnh nàng cũng nhịn không được mệt rã rời.
Triệu Hữu Đường thấy thế liền kêu bọn nhỏ tự đi chơi.
Nàng cảm giác thân mình đột nhiên nhẹ bỗng, nói mê: “Giống như làn điệu vừa rồi vẫn còn bên tai.”
Triệu Hữu Đường tầm mắt theo mặt nàng đi xuống, chỉ thấy áo lót nàng hơi nới ra, lộ ra áo yếm màu đỏ, lộ ra bầu ngực căng đầy, hắn hơi chần chờ, đưa tay kéo lại áo cho nàng nói: “Sao lại buồn ngủ thành như vậy, giống như uống say ấy.”
Phùng Liên Dung cũng không nghe rõ, chỉ rúc đầu vào trong lòng hắn.
Chỉ chốc lát sau thế nhưng đã ngủ.
Triệu Hữu Đường vừa bực mình vừa buồn cười, thầm nghĩ thân thể nàng càng ngày càng thêm lười biếng, chỉ dậy sớm hơn chút thôi đã mệt mỏi đến như vậy, liền lệnh Bảo Lan lấy một tấm chăn mỏng đến.
Bảo Lan liền đi, gặp được Chung ma ma, nói: “Nương nương ngủ rồi, Hoàng thượng vẫn còn ở đây.”
“Cái gì?” Chung ma ma sửng sốt, chuyện vô lễ như vậy Phùng Liên Dung còn chưa từng làm qua, có thể thấy được là quá buồn ngủ, bà nghĩ tới một chuyện, đột nhiên giậm chân một cái, “Ôi, xem ta già
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-sung-phi/754026/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.