Chương trước
Chương sau
“Đi lấy nước!”

Cung nữ bên cạnh Khương Ấu An kinh hô một tiếng.

“Đi qua nhìn xem.”

Ánh mắt Khương Ấu An dần dần phát sinh biến hóa.

Cung nữ kia vội vàng đưa Khương Ấu An đi qua.

Từ phương hướng khói đặc dâng lên, Khương Ấu An nhớ rõ, là phía thiên điện lúc trước.

“Đi lấy nước!”

“Mau đi múc nước tới a!”

Còn chưa tới gần, liền nhìn đến hình ảnh đám cung nữ thái giám nôn nóng.

“Như thế nào sẽ xảy ra hoả hoạn?” Một tiếng nói tràn ngập uy nghiêm vang lên.

Là Hoàng Thượng.

Không chỉ có là Hoàng Thượng, Hoàng Thái Hậu, Ngọc quý phi cùng với các đại thần đang ở trên chính điện đều chạy đến.

“Nha đầu Ấn An!”

Hai người Vương phi cùng Mặc Hoan cũng nhìn đến Khương Ấu An ở phụ cận, hai người rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Khi nghe được có hỏa hoạn, trong lòng hai người đều tràn ngập lo lắng.

“Ấu An, ngươi đi đâu vậy?” Mặc Hoan còn không quên đánh giá Khương Ấu An, xem nàng có bị thương hay không.

Khương Ấu An gãi gãi mũi: “Sau khi thay quần áo xong, ta chờ cung nữ đưa ta trở về, nhưng hồi lâu không thấy người tới, ta liền tự mình ra ngoài, ai biêt lại lạc đường.”

Nói xong, tầm mắt Khương Ấu An hướng tới cách đó khôgn xa nhìn lại.

Tiểu Bạch đang nhìn nàng.

Cung Ngọc Yến đang muốn mở miệng, có thị vệ tới bảo: “Bệ hạ, bên trong giống như có người!”

“Mau mau mau đi cứu người.” Hoàng Thượng phất tay.

Thị vệ theo tiếng.

“Hoàng Thượng, mau lui lại phía sau!” Hoàng Thái Hậu nói.

Gió quá lớn.

Thế cho nên lửa mới lan tràn thực mau, mặt trên tầng mây đều bị khói đặc bao trùm.

Khương Ấu An lại ở trong đám người tìm được Phạm Oánh Nhi.

Phạm Oánh Nhi sờ sờ vành tai của mình.

Khương Ấu An nghĩ đến lời nói của Phạm Oánh Nhi lúc trước.

Mộ Chiêu Nghi vì muốn làm nàng thân bại danh liệt, thiết kế nàng cùng Lâm Tang ở chung một phòng.

Người trong điện sẽ là Lâm Tang?

Đúng lúc này ——

Có vài tên thị vệ hợp lực đem cửa gian ngoài phá ra, nhưng lửa quá lớn, mấy người đều là cùng lúc lui về phía sau.

Cũng là lúc này, một người bị lửa thiêu từ trong lửa chạy ra tới.

Một trận tiếng hít khí vang lên.

Con ngươi Khương Ấu An cũng là hơi nặng nề.

Là ai?

“A a a a a ——”

Người bị lửa đốt kia chạy ra tới, lại là hướng tới đám người Ngọc Quý Phi cùng Hoàng thượng phóng lại đây.

Phi tần hậu cung nơi nào gặp qua loại trường hợp này, từng người đều bị dọa sợ hãi kêu ra tiếng.

“A a a a a! Mau tới đây!”

“Hoàng Thượng mau lui lại phía sau!”

Hoàng Thượng sắc mặt cũng là hơi đổi.

“Đó là ——”

Khương Ấu An cũng nhận ra tới.

“Mộ Chiêu Nghi!”

Hoàng Thái Hậu kinh hô ra tiếng.

“Nàng là Mộ Chiêu Nghi ——”

“Mau tưới nước……”

“Không cần lại đây a a a a!”



“Tỷ tỷ ——”

Người bị lửa thiêu kia hình như là đang cầu cứu, hướng tới đám người Hoàng Thượng nhào qua đi.

“Hộ giá!”

“Mau hộ giá ——”

Có thị vệ ngăn đón người bị lửa thiêu.

Đại khái là trước ranh giới sống c.h.ế.t dục vọng được sống quá mãnh liệt, người lửa bổ nhào vào trên người thị vệ, thị vệ kia trên người cũng bị dính lửa, sợ tới mức trực tiếp lăn lộn trên mặt đất, mới đem ngọn lửa trên người mình diệt.

“Không cần lại đây ——” có tiếng thét chói tai.

“Hoàng Thượng…… Cứu…… Thiếp thân…… A……”

Quý nhân không mở miệng, bọn thị vệ cũng không dám làm ra cái gì tới, mà nếu đến gần một chút, lại sẽ đụng tới ngọn lửa trên người nàng.

Nhìn đến Mộ Chiêu Nghi như vậy, Hoàng Thượng cũng bị chấn trụ, chớp mắt thấy Mộ Chiêu Nghi hướng tới hắn một cái, mấy người võ tướng đều phi thân mà đi. Chỉ là, một phen trường kiếm càng mau, phá vỡ không khí, trực tiếp đ.â.m vào vị trị tim của người bị thiêu kia.

“Tỷ tỷ ——”

Giọng hét thê lương của Mộ Đình Nhi vang lên.

Người bị lửa thiêu đứng tại chỗ, sau đó thật mạnh ngã ngửa ra sau trên mặt đất.

Mấy chậu nước rót xuống dưới, ngọn lửa bị tiêu diệt, lộ ra bộ dáng cả người bị cháy đen kia của nữ tử.

Ngũ quan đã là mơ hồ, nhưng từ hình dáng lại có thể nhìn ra tới đối phương là…….Mộ Chiêu Nghi!

“Tỷ tỷ a ——” Mộ Đình Nhi quỳ tiến lên, kêu khóc thảm thiết.

Khương Ấu An giương mắt nhìn về phía trên không, trời bắt đầu mưa…….

“Trời mưa!”

“Trời mưa!”

Đầu tiên là trời tí tách tí tách mưa, bất quá một lát thời gian, liền biến thành mưa to.

Cung nữ cùng thái giám cũng không vội mà đi múc nước, trời bắt đầu mưa to, lửa liền bắt đầu dần tắt.

Đám người Hoàng Thượng cũng đều trở về trong điện.

“Nha đầu Ấu An, ngươi còn đứng đó làm cái gì?” Cung Ngọc Yến thúc giục nói.

“Tới đây…….” Khương Ấu An lại hướng tới phía điện bị thiêu hủy nhìn lại.

Chỉ thấy bên cạnh điện, một người đang đứng.

Trên tay hắn cầm thùng gỗ.

Lâm Tang!

Giống như nhận thấy được tầm mắt của Khương Ấu An, hắn hướng tới bên này nhìn lại, đôi mắt vẫn ôn nhuận như cũ.

Khương Ấu An nhấp khẩn môi.

Nàng còn chưa cất bước, một người nắm lấy cổ tay của nàng.

Khương Ấu An quay đầu nhìn lại.

Là Mặc Phù Bạch.

“Đi thôi.”

Mặc Phù Bạch nắm Khương Ấu An đi xa.

Khương Ấu An mới vừa đổi quần áo lại muốn đổi.

Nàng vừa mới thay quần áo, trưởng công chúa Mặc Hoan liền đi vào, công chúa nắm lấy tay nhỏ của Khương Ấu An ngồi xuống, ngữ khí tuy nhu hòa, nhưng biểu tình lại rất là nghiêm túc: “Nha đầu Ấu An, ngươi nói thật cho ta, việc của Mộ Chiêu Nghi có quan hệ với ngươi hay không?”

Khương Ấu An sửng sốt.

Chờ sau khi hoàn hồn lại, nàng hơi hơi gật đầu: “Điện hạ, lúc ấy ta xác thật nhận thấy có chút dị thường, nhưng phát sinh hỏa hoạn đều không phải là việc ta làm.” Khương Ấu An hơi dừng lại, cũng giấu giếm một chút, tiếp tục bổ sung nói: “Sau khi ta nhận thấy được khác thường, liền thừa dịp khi không có người liền chạy trốn.”

Mặc Hoan mày hơi chau: “Có người muốn xuống tay với ngươi?”

Khương Ấu An ánh mắt trong trẻo: “Là muốn cho Ấu An thân bại danh liệt, sau khi ta tiến vào nội điện, liền ngửi thấy mùi hương của hoa bảy ngày hồng, loại hoa này, bốn mùa đều sẽ nở rộ, chu kỳ nở bảy ngày, vì thế liền được gọi là bảy ngày hồng. Nhưng cực ít người biết ba ngày trước khi hoa khô héo, mùi hương sẽ có biến hóa, người bình thường khó có thể phát hiện ra, cũng là khi mùi hương của hoa phát sinh thay đổi, nếu gặp được mùi hương của hương liệu tử mộc, có thể giúp tăng hưng phấn.”

Ánh mắt Mặc Hoan lập tức liền thay đổi, đáy mắt trào ra nồng đậm chán ghét.

“Ta tuy không biết là ai xuống tay, nhưng việc này tất nhiên không thoát khỏi quan hệ cùng Mộ Chiêu Nghi, nàng cũng coi như là tự làm tự chịu!”

Khương Ấu An suy nghĩ.

Mặc dù Mộ chiêu nghi xuống tay đối với nàng, Mặc Phù Bạch cũng sẽ không sai Phạm Tần thiêu c.h.ế.t Mộ Chiêu Nghi.

So với g.i.ế.c c.h.ế.t Mộ Chiêu Nghi, gậy ông đập lưng ông càng thích hợp.

Lâm Tang bị cuốn vào quỷ kế của Mộ Chiêu nghi, một chút sự tình đều không có, ngược lại còn giống như một người ngoài đứng xem.

Rốt cuộc là tình huống như thế nào, nàng còn phải đợi đến khi trở về, lại đi hỏi Tiểu Bạch.

Mặc Hoan thấy Khương Ấu An không nói lời nào, còn tưởng rằng nàng là đang lo lắng, không khỏi vươn tay vỗ vỗ tay nhỏ của nàng: “Ở trong cung này quỷ quá nhiều, nha đầu Ấu An, ngươi chớ có sợ, vạn sự còn có ta ở đây.”



Khương Ấu An vừa muốn nói chuyện, Mặc Hoan liền đứng dậy: “Ta còn có chút việc cần xử lý, ngươi chớ có chạy loạn.”

Mặc Hoan đi rồi.

Đi vào bên trong thiên điện Tử Vân cung.

Còn chưa đi vào, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng khóc la.

“Tỷ tỷ ngươi c.h.ế.t thật thảm a!”

“Tỷ tỷ……”

Mặc Hoan đẩy cửa ra, liền nhìn đến Mộ Đình Nhi ghé vào trên bàn khóc lớn.

“Người c.h.ế.t không thể sống lại……”

Mặc Hoan đóng cửa lại, đôi tay nắm lại ở trong tay áo, chậm rãi đến gần.

Mộ Đình Nhi nghe được giọng nói, lập tức ngẩng đầu, chỉ là khi nhìn đến Mặc Hoan, nàng rõ ràng sửng sốt.

Khóe miệng Mặc hoan gợi lên mỉm cười nhạt: “Trong cung có người c.h.ế.t là chuyện thường, bổn cung nhớ rõ, năm thứ năm Thánh Thượng đăng cơ, trong cung này ba ngày hai đầu lại có người chết, không phải phi tần bệnh chết, thì là cung nữ thái giám gặp phải bất trắc…….”

Mộ Đình Nhi nghe vậy, ngay cả khóc cũng đều quên mất, nhìn Mặc Hoan trong mắt có hoảng sợ.

Nàng không quên việc lúc trước ở Liễu gia kia, nàng bị mang tiến vào phủ trưởng công chúa, suýt nữa bị đánh cho tàn phế.

“Hiện giờ tỷ tỷ ngươi đã chết, ngươi cùng cha mẹ ngươi cũng muốn sống sót không phải sao?”

Giây tiếp theo, Mộ Đình Nhi liền quỳ trên mặt đất run bần bật: “Điện hạ tha mạng…… Điện hạ tha mạng……”

Mặc Hoan chậm rãi ngồi xuống, từ trên cao nhìn xuống nhìn Mộ Đình Nhi, cong môi nói: “Người động thủ với Thế tử phi, là tỷ tỷ ngươi, lại không có quan hệ với ngươi, ngươi sợ hãi như vậy làm cái gì?”

Mộ Đình Nhi nghe vậy, thân mình mềm mại ngã xuống trên mặt đất, nàng mở to đôi mắt, đáy mắt tràn đầy sợ hãi.

Nàng vốn là muốn chờ Hoàng Thượng triệu kiến, ở trước mặt Hoàng Thượng cáo trạng, tỷ tỷ nàng c.h.ế.t khẳng định không thoát được quan hệ với Khương Ấu An.

Chính là lời nói của Trưởng công chúa cũng đánh thức nàng.

Vốn dĩ tỷ tỷ nàng thiết kế âm mưu trước, nàng nếu là cuốn đi vào……. Không nói Hoàng Thượng sẽ trừng phạt nàng, mà ngay cả Trưởng công chúa cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.

Mất đi sự che chở của tỷ tỷ, hơi có sai lầm, Mộ gia các nàng liền vạn kiếp bất phục!

Mười ngón tay không dính nước nâng cằm của Mộ Đình Nhi lên: “Đừng sợ, đừng nói không có quan hệ với ngươi, mặc dù có quan hệ với ngươi, tỷ tỷ ngươi được Ngọc Quý Phi coi trọng, tuy nói nàng hiện tại đã chết, Ngọc Quý Phi xem xét ở việc tỷ tỷ ngươi trung thành và tận tâm, cũng sẽ che chở ngươi!”

“Điện hạ, ta cái gì cũng không biết, ta cái gì cũng không biết……” Mộ Đình Nhi không ngừng dập đầu: “Ta thật sự cái gì cũng không biết……”

Mặc Hoan chậm rãi đứng dậy, nàng nhìn xuống Mộ Đình Nhi ánh mắt lạnh nhạt tới cực hạn.

Chờ Mặc Hoan sau khi rời đi, Tôn ma ma đi ra, đi theo phía sau nàng, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ, ngài mặc dù bịt miệng Mộ Đình Nhi, nhưng thân tín nô tài bên người Mộ Chiêu Nghi cũng biết sự thật a…… Mộ Chiêu Nghi đã chết, Ngọc Quý Phi khẳng định sẽ đem sự tình nháo lớn, lúc đấy sẽ tìm thần Nam Vương phủ phiền toái.”

Mặc Hoan bước chân không ngừng, mắt nàng nhìn phía trước, nhỏ giọng nói: “Trước khi Mộ Chiêu Nghi xảy ra chuyện, Mã công công đem một phong thư hàm đưa cho Hoàng Thượng, lúc ấy bổn cung liền chú ý đến sắc mặt Hoàng Thượng thay đổi, lúc trước ở Ngự Hoa Viên Hoàng Thượng đột nhiên trở về Ngự Thu Phòng, bổn cung hỏi thăm qua, là biên quan đã xảy ra chuyện. Chuyện trong tin hàm tất nhiên cũng có quan hệ với biên quan, thời kỳ này, Mộ Chiêu Nghi đã chết, Thánh Thượng cũng khôgn có tinh lực tự mình đi tra cứu, việc hậu cung này tất nhiên liền rơi xuống trên đầu Ngọc Quý Phi. Tuy nói việc này nháo lớn, nhìn qua là đối với thần Nam Vương phủ có bất lợi, ai cũng không biết ở giữa đã xảy ra chuyện gì, người đuối lý vẫn là Mộ Chiêu nghi, Khương Ấu An lần đầu tiến cung, nàng có thể làm ra được chuyện gì? Có thể nhảy ra khỏi cái bẫy của Mộ Chiêu Nghi đã là phản ứng nhanh, liền tính là phạt, khẳng định cũng là mang tính tượng trưng.”

Mặc Hoan từ từ kể ra: “Hậu cung những chuyện lung tung lộn xộn đó để cho Hoàng Thượng chán ghét, trong lòng Ngọc Quý Phi rất rõ ràng, cho nên từ sau khi nàng chưởng quản hậu cung, sự tình cũng ít đi nhiều, điều tra chân tướng không chiếm được chỗ tốt, nàng cần gì phải ở trước mặt Hoàng Thượng làm chướng mắt. Huống hồ, hôm nay việc bị phạt cấm túc, đã làm nàng nghẹn khuất, Thái Hậu chiếm hết tiện nghi, theo ý ta thấy, nàng chỉ biết lấy cấm tức làm cái cớ, đem chuyện này đẩy đến trên đầu Nhu Phi, để Hoàng Thái Hậu cùng thần Nam Vương phủ đấu nhau.”

“Lão nô minh bạch!” Tôn ma ma nói: “Chỉ cần Mộ chiêu nghi c.h.ế.t không có quan hệ trực tiếp đến Thế tử phi, mặc dù Hoàng Thái Hậu điều tra ra chân tướng, đối với thần Nam Vương phủ cũng không có ảnh hưởng gì.”

Mặc Hoan nhìn màn mưa bên ngoài hành lang, cảm thán nói: “Đúng vậy, Thái Hậu lại như thế nào không đoán được tâm tư của Ngọc Quý Phi, Ngọc Quý Phi muốn làm ngư ông đắc lợi, Thái Hậu như thế nào sẽ để nàng được như ý nguyện đâu? So nhẫn nhịn, bên trong hậu cung này, không ai có thể nhẫn nhịn hơn so với Thái Hậu nương nương……”

Nàng chậm rãi vươn tay, hứng nước mưa đang nhỏ giọt xuống dưới: “Người trong hậu cung này đều mang ý xấu……….”

Đợi sau khi mưa tạnh, mây đen cũng tan.

Khương Ấu An nhận được tin tức, việc điều tra nguyên nhân Mộ Chiêu Nghi c.h.ế.t rơi xuống trên đầu Nhu Phi.

Mà sau khi Mộ Đình Nhi gặp qua Hoàng Thượng, đã bị đưa ra khỏi cung.

“Cũng không biết biên quan là ra chuyện gì, Vương gia lại bị giữ lại tại Ngự Thư Phòng.”

Ở trên đường ra khỏi cung, Cung Ngọc Yến không ngừng lải nhải.

Trong chốc lát nói việc Mộ Chiêu Nghi chết, trong chốc lát nói việc Vương gia, dù sao miệng liền không dừng lại.

“Còn chưa có nói đủ sao?”

Mặc Phù Bạch đi ở đằng trước dừng lại bước chân, quay đầu, thần sắc nhàn nhạt nói câu.

Cung Ngọc Yến bước nhanh tiến lên: “Nhi a, ta đây không phải là lo lắng sao, Lâm tướng quân lúc trước không phải đánh thắng trận sao, hắn mới từ biên quan trở về lại xảy ra chuyện, trong lòng ta cảm giác bất an…….”

“Thiên hạ muốn rối loạn.”

“Nga, thiên hạ muốn loạn…… Loạn loạn rối loạn?” Cung Ngọc Yến che miệng.

Khương Ấu An cũng là sửng sốt.

Tiểu Bạch nói thiên hạ muốn rối loạn, như thế nào liền giống như nói, trời hết mưa rồi phong khinh vân đạm như vậy?

Vẻ mặt không phải nên là ngưng trọng sao?

Phía trước chính là xe ngựa, Mặc Phù Bạch làm lơ mẫu thân nhà mình đôi mắt đang mở ta, đi lên trước, ánh mắt thẳng tắp nhìn Khương Ấu An.

Khương Ấu An cũng có chuyện muốn hỏi Mặc Phù Bạch, liền đi tiến lên.

Hai người một trước một sau lên xe ngựa.

Cung Ngọc Yến mới vừa đạp lên trên ghế mềm, còn chưa có đi lên, nhi tử nhà mình liền dùng tay ngọc nhấc lên một góc màn xe, lẳng lặng liếc nhìn nàng một cái.

Cung Ngọc Yến yên lặng thu hồi chân: “Nương không đi lên, không làm phiền ngươi……. Nương đi chiếc xe ngựa phia sau kia…..”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.