Chương trước
Chương sau
“Không hổ là Thế tử phi! Thế nhưng có thể nhận thấy được huân hương trong phòng cùng hoa bảy ngày hồng!” Phạm Oánh nhi bỗng nhiên cười nói.

Phạm Oánh nhi cười rộ lên thực xinh đẹp, có thể có một loại cảm giác làm người buông lỏng cảnh giác.

Khương Ấu An lại là ở trong tối quan sát hoàn cảnh nơi đây.

“Tuy rằng thế tử phi thực thông minh…… Bất quá……”

Theo lời nói của Phạm Oánh Nhi, ánh mắt Khương Ấu An cũng phát sinh biến hóa vi diệu.

Phạm Oánh nhi không có tiếp tục nói tiếp, mà là chuyện vừa chuyển: “Nơi phụ cận này là lãnh cung, trước kia phát sinh rất nhiều việc không tốt, ngay cả những quý nhân bị biếm vào lãnh cung cũng đều không muốn tới nơi này.”

Gió rất lớn, trên mặt đất lá rụng bị cuốn lên.

Cánh cửa rách nát cũng bị thổi đến rung động kẽo kẹt kẽo kẹt.

Rõ ràng là  ban ngày, lại vì có gió thổi tới, trời cũng trở nên âm u không ít, không khí cũng trở nên càng thêm quỷ dị.

Đặc biệt là ánh mắt Phạm Tần nhìn Khương Ấu An, thẳng lăng lăng.

Phạm Tần mở miệng, một mảnh lá rụng bị thổi dừng ở trên vai nàng: “Liền làm phiền…….”

Lời còn chưa nói xong, Phạm Tần chú ý tới chiếc lá rụng ở trên vai mình, nàng phất phát phủi ra, chiếc lá rụng kia lại bị cuốn đến bên miệng giếng cổ, ánh mắt Phạm Tần nhìn giếng cổ, tiếp tục nói: “Làm phiền Thế tử phi lưu lại nơi này….”

“Ngươi có thể thử xem xem, có bản lĩnh đem ta lưu lại chỗ này hay không.” Khương Ấu An nhấp môi.

“A?” Phạm Tần sửng sốt.

Vốn dĩ Phạm Tần thoạt nhìn dịu dàng, lúc này lại làm ra biểu tình mộng bức.

“Thế tử phi ——”

Phạm Tần muốn tiến lên, trên tay Khương Ấu An có thêm một cái hộp gỗ, cái hộp lớn bằng lòng bàn tay, Khương Ấu An ấn vào cơ quan trên hộp gỗ nhỏ, một chốc kia, ba chiếc ngân châm phá vỡ không khí, hướng tới trên mặt Phạm Tần b.ắ.n thẳng đến!

Phạm Tần sắc mặt khẽ biến, lập tức lắc mình.

Khương Ấu An sau khi nhìn đến Phạm Tần thế nhưng biết võ công, lại lần nữa khởi động cơ quan, lại là mấy cây ngâm châm phóng tới.

“Chờ………Đau……”

Mặc dù tốc độ Phạm Tần rất nhanh, nhưng một cây ngân châm vẫn là sượt qua trên cánh tay nàng.

“Có độc a?!”

Phạm Tần mở to đôi mắt nhìn Khương Ấu An.

Khương Ấu An mỉm cười, hơi hơi gật đầu: “Ừ, độc dược ta tự mình điều chế, thành phần còn bỏ thêm phấn ngứa.”

Giọng nói vừa dứt, Phạm Tần liền bắt đầu gãi miệng vết thương của mình.

“Thật ngứa a…… Thế tử phi a, ngài làm gì phải ra tay đối với ta, ngày có phải hay không có hiểu lầm gì? Ta là người tốt a, thật ngứa……..”

Phạm Tần lúc này chỗ nào còn có bộ dáng dịu dàng xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ đều nhăn nhó: “Thế tử phi, ta là thủ hạ của Thế tử a!”

Khương Ấu An: “???”



Lúc này đổi thành Khương Ấu An vẻ mặt mộng bức.

“Thủ hạ?”

Phạm tần gật gật đầu: “Đúng vậy, ta là mật thám của Thế tử gia đặt ở trong cung, Mộ Chiêu Nghi muốn thiết kế Thế tử phi ngài cùng Lâm Tang ở chung một phòng, làm ngài thân bại danh liệt, Thế tử để cho ta tới giúp ngài, để ngài chờ ở chỗ này trước đừng rời khỏi…….”

Khương Ấu An ngạch: “???”

Nói tốt thanh mai trúc mã đâu?

Chết tiệt!

Khóe miệng Khương Ấu An trừu trừu: “Vậy ngươi vừa rồi còn……”

“Vừa rồi cái gì? Thật ngứa, ngứa c.h.ế.t ta……” Phạm Tần vén lên tay áo, dùng sức gãi miệng vết thương của mình.

Khương Ấu An rất là vô ngữ: “Bỏ đi.”

Nàng móc giải dược đựng ở trong bình ngọc nhỏ ra, nhét vào trong miệng Phạm Tần.

Trong chốc lát, Phạm Tần liền hết ngứa.

“Thế tử phi thật lợi hại!” Sau khi hết ngứa, Phạm Tần lập tức mặt mày hớn hở.

“Ngươi đi, làm chuyện của ngươi đi!” Khương Ấu An sợ chính mình nhịn không được lại rải một phen phấn ngứa nữa cho Phạm Tần.

Có chuyện không nói rõ ràng từ sớm.

Nàng còn tưởng rằng là muốn hại nàng!

“Đúng rồi, ta còn có chuyện muốn làm, Thế tử phi ngài tạm ở chỗ này trước, không cần đi ra, đợi lát nữa ta sẽ phát người tới tìm ngài, khi đó ngài liền có thể xuất hiện, nếu là có người hỏi, ngài liền nói là ngài bị lạc đường.”

Phạm tần nói xong, lập tức phải rời khỏi.

“Từ từ, ngươi đứng lại!”

“A?”

Khương Ấu An xoay người nhìn nàng: “Ngươi thật sự là thủ hạ của Mặc Phù Bạch?”

“Đúng vậy!”

“Ta nghe nói, các ngươi là thanh mai trúc mã?”

Phạm tần dương môi cười: “Người ở bên ngoài nhìn thấy ta cùng chủ tử là thanh mai trúc mã, nhưng ở trong lòng Oánh Nhi, chủ tử là ân nhân, là phụ mẫu tái sinh!”

Phạm Tần vừa muốn đẩy cửa, lại chớp chớp mắt nói: “Đúng rồi, Oánh Nhi đã chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho ngài, đểu để ở trong phòng.”

Nói xong, nhanh chạy như chớp.

Nhìn phương hướng cửa, Khương Ấu An vừa bực mình vừa buồn cười.

Nàng lại nghĩ đến cảm xúc của mình lúc trước, thực sự bất đắc dĩ.

Làm nửa ngày, thế nhưng là tràng ô long.

Khương Ấu An thay đổi quần áo.



Sắc trời bên ngoài càng thêm tối, có cuồng phong gào thét, lại chậm chạp không thấy nước mưa rơi xuống xuống dưới.

Trong Thiên Điện nơi bông hoa bảy ngày hồng đang nở rộ kiều diễm ướt át, Lâm Tang ở trên mặt đất bỗng dưng mở to mắt, trước tiên móc một viên giải độc ở trong lòng n.g.ự.c nhét vào miệng của mình.

Ở phương hướng giường, có tiếng rên rỉ rất nhỏ truyền vào lỗ tai hắn, Lâm Tang cơ hồ lập tức từ trên sàn nhà lạnh băng bò lên.

“Là Ấu An sao?”

Đến khi Lâm Tang bổ nhào vào trước giường, xốc lên chăn đệm kia, cảm xúc trong đôi mắt ẩn ẩn có chút hưng phấn cũng dần dần phát sinh biến hóa, hắn nhìn chằm chằm rồi nhắm mắt lại, nữ nhân không có ý thức thở dốc, trên mặt trào ra tươi cười, mà đáy mắt lại là một mảnh âm trầm: “Như thế nào sẽ là người đâu? Chiêu Nghi nương nương? Ngươi không phải đã chuẩn bị tốt âm mưu sao? Nếu không phải vì muốn nhìn bộ dáng cầu xin người khác của Ấu An, ta lại như thế nào mắc mưu đâu? Thật là đáng tiếc……”

Lâm Tang lắc đầu.

Thiếu niên mặt đầy đáng tiếc, chậm rãi đứng dậy, đi đến trước bàn, cầm lấy gậy đánh lửa, cười nhẹ một tiếng nói: “Chiêu nghi nương nương, lời nói của Thế tử ở trước mặt Thánh Thượng quả nhiên không sai, ngươi thật sự quá ngu xuẩn.”

Lâm Tang cười, lại xoay người đi hướng giường: “Vốn dĩ đâu, ta là tính toán tưởng theo ý ngươi mắc mưu, tới xem Ấu An một cái, sau đó rời đi, như vậy dù tính ta không có ở đây, bộ dáng Ấu An quần áo hỗn độn rơi vào trong mắt Thế tử, thanh danh của nàng tự nhiên khó bảo toàn, ngày sau cũng khó có thể ở Vương phủ. Nói như vậy, nàng liền vẫn là tiểu Ấu An trước kia, chính là đâu, hiện tại biến thành ngươi. Aizzzz, ngươi nói ta không làm chút gì, có phải hay không cũng thực có lỗi với âm mưu của ngươi?”

Mộ Chiêu Nghi ở trên giường bộ n.g.ự.c kịch liệt phập phồng, cả người cũng giống như là mất đi thần trí, trong miệng phát ra thanh âm không thể miêu tả.

Lâm Tang thấp thấp cười.

Mở ra gậy đánh lửa thổi.

“Ta thực cảm kích ngươi như vậy để mắt ta!”

Khóe môi cong lên, gậy đánh lửa rơi xuống trên tơ lụa gấm vóc kia, tia lửa tức khắc cháy lan ra, mái tóc đen nhánh nháy mắt bị thiêu đốt.

Lâm Tang si ngốc mà cười.

“Cha ta nói qua, kẻ ngu dốt liền không thể sống ở trên đời này!”

-

Khương Ấu An đợi một nén nhang thời gian.

Cho đến khi có tiếng bước chân truyền đến, nàng bỗng dưng đứng dậy.

“Thế tử phi, ngài ở đâu?”

“Thế tử phi???”

Thanh âm kia đang gọi nàng, bước chân lại là hướng bên này đi tới.

Khương Ấu An biết, là Phạm Oánh Nhi phái người tới.

“Ta ở bên này!”

Có cung nữ tiến vào, trong tay còn cầm một cây dù chưa bung ra, vừa thấy Khương Ấu An, liền cố ý hỏi: “Thế tử phi, ngài sao ở chỗ này?”

“Ta lạc đường, thấy hôm nay biến sắc, lo lắng sẽ gặp mưa, liền tìm địa phương tránh mưa.”

Cung nữ vội nói: “Vậy ngài mau trở về đi thôi! Vương phi các nàng đang tìm ngài đâu!”

Khương Ấu An hơi hơi gật đầu.

Hai người mới ra cửa nhỏ không xa, liền nhìn đến có khói đặc dâng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.