Chương trước
Chương sau
Xe ngựa đến cửa Vương phủ, sắc trời đã tối đen.

Mà xe ngựa còn chưa dừng lại hẳn, Khương Ấu An liền từ phía trên nhảy xuống, nắm làn váy vội vội vàng vàng chạy vào bên trong phủ.

Trên đường về nhà, Khương Ấu An đại khái tính toán, hôm nay đơn đặt hàng không đến năm trăm, nhưng khẳng định là phải đến bốn trăm đơn.

Nàng vội vã đem vui sướng của mình chia sẻ với Mặc Phù Bạch.

Chạy về Tử Lâm Viện, Cao thị vệ cùng Từ thị vệ canh giữ ở bên ngoài sương phòng, hai người còn chưa phản ứng lại, liền nhìn đến một thân ảnh chạy thẳng vào trong phòng.

“Thật là càng ngày càng không có quy củ……” Cao thị vệ hừ một tiếng nói.

“Bớt tranh cãi đi, người mù.” Từ thị vệ cười nói.

Cao thị vệ mắt trợn trắng.

“Mặc Phù Bạch!”

Khương Ấu An liếc mắt một cái liền nhìn đến Mặc Phù Bạch ngồi ở trên giường, nhìn đến bộ dáng trên mặt đầy vui sướng của nàng, trên mặt đầy nghi hoặc.

Khương Ấu An chuyển ghế đẩu đến ngồi trước mặt Mặc Phù Bạch, ngẩng đầu nhìn hắn, một đôi mắt hạnh trong vắt như nước, đáy mắt tràn đầy ánh sáng trong vắt: “Hôm nay phát sinh rất nhiều chuyện, bất quá nói tóm lại, tổ chức đi tú thực thành công, ta dám khẳng định, sau ngày hôm nay, việc buôn bán trong tiệm tam thúc khẳng định sẽ tốt hơn. Không, hiện tại đã thực tốt…… Ta tính qua, đơn đặt hàng không sai biệt lắm cũng gần năm trăm đơn!”

Khương Ấu An vươn tay, đầu tiên là giơ bốn ngón tay, lại giơ ra năm ngón tay, một đôi mắt vô cùng sáng.

“Cho nên ngươi vội đến bây giờ mới trở về?” Mặc Phù Bạch đem tay nàng nhẹ nhàng vỗ xuống, thấp giọng hỏi nói.

“Đúng vậy! Mặc Phù Bạch, ta rất tuyệt đi?” Khương Ấu An túm quần áo Mặc Phù Bạch, đôi mắt mở to, trên mặt tràn đầy tươi cười: “Đúng không? Ta rất tuyệt!”

Khóe miệng Mặc Phù Bạch gọi lên một đường cong rất nhỏ, hỏi: “Còn chưa ăn cơm?”

“Chưa ăn! Ngươi vừa nói đến, ta liền cảm thấy đói bụng…..Ta muốn ăn thịt kho tàu, còn có…..”

Khương Ấu An còn đang nói những đồ ăn mình muốn ăn, chỉ là một bàn tay bỗng nhiên rơi xuống đỉnh đầu nàng.

Nàng hơi dừng động tác một chút, chỉ thấy trên đỉnh đầu vang lên tiếng nói trầm thấp lại từ tính của nam nhân, còn kèm theo một chút nhu hòa: “Rất tuyệt.”

Khương Ấu An ngẩng đầu, ngơ ngác mà nhìn Mặc Phù Bạch.

Con ngươi của hắn xinh đẹp giống như thủy tinh, đường cong trên mặt cũng phá lệ nhu hòa, đón nhận tầm mắt Khương Ấu An, đáy mắt hắn tựa hồ hiện lên một tia ý cười, lại thấy nàng không phản ứng, nhẹ nhàng xoa xoa tóc nàng, lặp lại nói: “Thật sự, rất tuyệt.”

Vốn tưởng rằng nói như vậy, giây tiếp theo nàng liền cao hứng muốn nhảy lên, chính là, tiểu cô nương trước mặt, hốc mắt nhất thời liền đỏ lên.

Tay Mặc Phù Bạch dừng ở trên đỉnh đầu nàng hơi cứng đờ.

Khương Ấu An xoa xoa đôi mắt, muốn ngăn lại nước mắt, chính là vừa xoa nhẹ vài cái, đôi mắt vẫn là chua xót như vậy.

Chờ nàng buông tay, nước mắt liền rơi xuống.

Nhìn đến nước mắt tiểu cô nương rơi xuống, bàn tay to của Mặc Phù bạch dừng ở trên tóc nàng, lại phản xạ tính đi hứng nước mắt nàng đang rơi xuống. Đại khái cảm thấy hành động này của mình có chút buồn cười, trong lúc nhất thời tay chân có chút trở nên luống cuống.



“Ta…… Nói sai rồi cái gì sao?”

Khương Ấu An chà lau nước mắt trên mặt, hít hít cái mũi: “Không có….. Ngươi chưa nói sai cái gì, chỉ là ta đột nhiên liền rất muốn khóc……”

Thời điểm Mặc Phù Bạch khen nàng, còn dùng bàn tay to sờ sờ đầu nàng, nàng lại nghĩ đến dĩ vãng….. Khi mỗi lần nhìn đến Khương Khải sờ sờ đầu Diệu Diệu, nàng đều sẽ hâm mộ, cho nên mới liều mạng làm tốt từng việc một, muốn nhận được sự tán thành của bọn họ.

Muốn các ca ca có thể khen nàng một câu giống như khen Khương Diệu Diệu vậy.

Tiểu lục rất tuyệt.

Tiểu lục thật sự rất tuyệt……

“Ngươi không chỉ có thích khóc, lại có thể khóc.”

Mặc Phù Bạch nghĩ đến ban đêm ngày thành thân đó, nàng khóc không dừng lại được.

Hoặc là hôm uống say, ghé vào trên bàn trộm rơi nước mắt……

Hiện tại, lại nước mắt lưng tròng…..

“Ta không khóc.” Khương Ấu An nhịn xuống, mở to đôi mắt hồng hồng, giống một con thỏ con.

Mặc Phù Bạch như có như không than nhẹ một tiếng, ngón tay như ngọc thon dài, đem tóc ở bên má bị nước mắt làm ướt nhẹp vén ra sau tai.

“Tiểu cô nương rốt cuộc vẫn là tiểu cô nương……”

Mặc cho Khương Ấu An lại nhẫn nhịn như thế nào, vừa nghe đến những lời này của Mặc Phù Bạch, sâu trong nội tâm ở vị trí mềm mại nào đó, như là bị chọc vào, nước mắt rốt cuộc không khống chế được, oa một tiếng liền khóc ra tới.

Mặc Phù Bạch: “…………”

Cao thị vệ cùng Từ thị vệ đồng thời quay đầu lại nhìn về phía phòng.

Từ thị vệ: Chẳng lẽ chủ tử nhịn không được? Lộ ra bản chất lang sói của mình?

Cao thị vệ: Thật hưng phấn, thật hưng phấn, chủ tử khẳng định là quở trách nữ nhân kia!

Mặc Phù Bạch không biết…… Đồng dạng là người, vì sao nữ nhân sẽ có nhiều nước mắt như vậy?

Giống như là không thể giữ lại, hơn nữa càng khóc càng hăng say.

Hắn muốn vươn tay ra, còn chưa đụng tới mặt nàng, nàng càng khóc ác hơn……

Trong lúc nhất thời, Mặc Phù Bạch có chút đau đầu.

Bên ngoài, Cao thị vệ tiến đến bên người Từ thị vệ, vẻ mặt kích động nói: “Chờ xem, không bao lâu nữa, nữ nhân kia khẳng định liền sẽ bị chủ tử đuổi ra khỏi phòng.”

“Ta lại không cho rằng như vậy, bất quá nếu như ngươi khẳng định như vậy, không bằng chúng ta đánh cuộc đi?” Đáy mắt Từ thị vệ hiện lên một tia giảo hoạt.

“Được, đánh cuộc gì?”

Từ thị vệ cười hắc hắc: “Đánh cuộc một tháng giặt tất thối.”



Cao thị vệ: “…………”

Người khác không biết, hắn chính là biết, lão Từ này chân thực thối.

“Như thế nào ngươi không dám?” Từ thị vệ nhướng mày hỏi.

“Ai không dám a! Đánh cuộc liền đánh cuộc! Nếu thời gian nửa nén hương nữa nữ nhân kia bị chủ tử đuổi ra phòng, ngươi liền giặt tất thối cho ta một tháng!”

“Một lời đã định!”

Hai người cong lưng, đi đến cửa sổ, Từ thị vệ giơ ngón trỏ lên, sau khi bôi nước bọt vào, liền ở dưới cửa sổ chọc thủng một lỗ.

Cao thị vệ đẩy Từ thị vệ ra, chỉ chỉ vào mình, sau đó thò lại gần xem, liền nhìn đến trê khuôn mặt chủ tử nhà mình mày hơi nhíu lại.

Cao thị vệ càng thêm kích động.

Nhìn lão Cao kích động đến run rẩy thân mình, Từ thị vệ thật sự vô ngữ, lại chọc một cái lỗ nữa, tiến lên xem.

Khương Ấu An xoa xoa nước mắt, lại dùng một đôi mắt ngập nước nhìn Mặc Phù Bạch, không chỉ có đôi mắt khóc hồng, ngay cả chóp mũi cũng có một chút hồng.

Nhìn bộ dáng của nàng đáng thương vô cùng, Mặc Phù Bạch than nhẹ một tiếng, bỗng nhiên vươn bàn tay to ra, xuyên đến dưới nách Khương Ấu An.

Ngay cả Khương Ấu An còn không có phản ứng lại đây, Mặc Phù Bạch sức lực rất lớn, dễ như trở bàn tay liền bế nàng lên.

Cách ôm này giống như là ôm tiểu hài tử, sau đó ôm nàng ngồi ở trên đùi hắn.

Cao thị vệ: “???”

Chuyện như thế nào sẽ phát triển thành như thế này?????

Mắt Từ thị vệ sáng rực lên.

Chủ tử bọn họ thế nhưng sẽ chủ động đi ôm Thế tử phi!

Lang sói a!

Khương Ấu An cũng là có chút cảm tính, một chốc một lát thế nhưng cũng chưa phản ứng lại, đôi tay còn ôm cổ hắn, khóc lóc, còn đem mũi cùng nước mặt đều hướng vào quần áo Mặc Phù Bạch cọ cọ……

Mặc Phù Bạch: “…………”

 

 

 

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.