Khương Ấu An trong lòng cao hứng, cũng không chờ đến La thị nấu xong cơm trưa, vui sướng chạy về Vương phủ.
“Mặc Phù Bạch!”
Khương Ấu An còn chưa tới Tử Lâm Viện, giọng nói đã truyền đi vào.
“Mặc Phù Bạch!”
Cao thị vệ đang đứng gác đôi mắt trợn tròn, bộ dáng giống như muốn xông lên phía trước cùng Khương Ấu An làm một trận.
Chỉ là, Mặc Phù Bạch ngồi ở bàn đá trong viện ánh mắt khinh phiêu nhìn đến, Cao thị vệ lập tức đứng yên, như một khúc gỗ vẫn không nhúc nhích.
Từ thị vệ xấu hổ.
Ngu ngốc.
Mặc Phù Bạch thu hồi tầm mắt, quay đầu hướng tới cửa sân nhìn lại, chỉ thấy thiếu nữ kiều tiếu hai bàn tay nhỏ nắm làn váy, bộ dáng nhảy nhót, giống như một tiểu tiên nữ vào nhầm trần gian, một cái chớp mắt kia, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười nhu hòa.
Thấy nàng hướng tới phòng của mình chạy tới, hắn chậm rãi mở miệng: “Ta ở chỗ này.”
Khương Ấu An lúc này mới phanh gấp, quay đầu, vội vàng lại hướng tới bàn đá hắn đang ngồi chạy tới.
Mặc Phù Bạch giật giật xe lăn, tựa hồ muốn hướng phía nàng mà đến, nhưng Khương Ấu An tốc độ thực mau, chạy đến trước mặt hắn ngồi xổm xuống, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp ngẩng lên vui vẻ nói: “Mặc Phù Bạch, ta nói với ngươi a…… Ta hôm nay nhìn thấy Bạch thần y, hắn nói mặt của Tuyết Dao tỷ có thể chữa trị, tuy rằng không được mười phần, nhưng được chín phần đã không tồi. Ngày mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-sau-nam-cai-ca-ca-khoc-loc-cau-ta-hoi-phu/3704448/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.