Chương trước
Chương sau
Khương Ấu An chậm rãi mở to mắt.

“Thế tử phi, ngài rốt cuộc đã tỉnh!” Xuân Đào nước mắt lưng tròng, đỡ Khương Ấu An ngồi dậy.

“Ta đang ở Vương phủ? Ta là như thế nào trở về?”

Khương Ấu An nhéo nhéo giữa mày.

Nàng nhớ rõ mình ở Hắc Thủy Lĩnh sinh bệnh, cả người hôn mê, trong mơ màng, giống như là nhìn thấy Mặc Phù Bạch, sau đó…….

Động tác trên tay Khương Ấu An hơi dừng lại.

“Là Thế tử gia phái người đem ngài mang về tới…… Ngài ngủ hai ngày……”

Không.

Tuy rằng nhớ rõ không rõ lắm, nhưng Khương Ấu An nhớ tới chính mình nói với Mặc Phù Bạch.

Hắn cũng đi tìm mình!

Giống như…… Chính mình thẳng hô tên của hắn…… Còn…… Ôm Mặc Phù Bạch?

Khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ lên.

Giây tiếp theo.

Khương Ấu An chui lại vào chăn.

Chỉ cảm thấy thực sự thẹn thùng.

Đây đều là chuyện gì a!

Chi bằng quên đi!

“Thế tử phi, ngài có phải hay không không thoải mái a? Ta lập tức đi thỉnh đại phu……”.

Còn không đợi Khương Ấu An ngăn nàng lại, nha đầu Xuân Đào nhanh như chợp quay đầu chạy không thấy người.

“A a a!”

Khương Ấu An ôm chăn ở trên giường lăn qua lăn lại.

Giống như, nàng còn khen Mặc Phù Bạch sinh đến đẹp……

Nàng còn làm nũng, nói chính mình sẽ thực ngoan……

Tới một đạo sấm sét trực tiếp đem nàng đánh c.h.ế.t đi!

Không mặt mũi gặp người.

Khương Ấu An nắm tóc, tiếp tục lăn qua lăn lại.

Cho đến khi đột ngột một giọng nam vang lên.

“Ngươi đang làm cái gì?”

Khương Ấu An cơ hồ là ngồi dưng lên, trên đầu còn rối tung một….. Đầu ổ gà?

Khi nhìn dến thiếu nữ kia đầu tóc lộn xộn, Mặc Phù Bacbhj trong nháy mắt ngốc lăng.

Khương Ấu An mắt mở to tròn trịa.

“Điện hạ……. Sao ngươi lại tới đây?”

Giọng nói vừa dứt, Khương Ấu An liền nhìn đến Xuân Đào đang đứng ngoài cửa bộ dáng run bần bật trông rất đáng thương.

Khương Ấu An gãi gãi đầu, khi đối diện với đôi mắt phượng sâu thẳm kia của Mặc Phù Bạch, hai tai phiếm hồng.

“Cái kia…… Ta không có việc gì…… Đã tốt……”

“Nhìn bộ dáng ngươi lăn lộn ở trên giường, bổn Thế tử cũng cho rằng không cần lại đi tìm đại phu lại đây xem.”

Mặc Phù Bạch nhỏ giọng nói, con ngươi đen nhánh phảng phất tràn ra một tia ý cười, rồi lại trong giây lát biến mất.

Chỉ là!

Khương Ấu An vừa lúc bắt giữ đến.

Hắn tâm tình rất tốt sao?

Đúng rồi!

“Điện hạ, Bạch thần y!”

Mặc Phù Bạch ấn cơ quan ở trên xe lăn, xe lăn bánh tự động di chuyển, ở bên cạnh bàn dừng lại.

“Đã tìm được rồi, hắn buổi sáng mới đến, đáp ứng……. Chữa trị chân cho bổn thế tử.”



Ánh mắt Khương Ấu An sáng lên: “Kia thật sự là quá tốt! Bạch thần y nói chân của điện hạ có thể chưa trị tốt sao?”

“Đúng.”

Khương Ấu An rất cao hứng.

Thật là trời xanh không phụ người có lòng, trận bệnh này, vẫn là đáng giá!

“Liền cao hứng như vậy sao?” Mặc Phù Bạch nói xong, hơi hơi rũ mi, tay phải tinh tế vuốt ve ngọc bội bên hông.

Khương Ấu An thật mạnh gật đầu: “Có thể tận mắt nhìn thấy đến điện hạ đứng lên, ta thật cao hứng.”

Nàng làm người cũng rất đơn giản.

Ai đối đãi với nàng tốt.

Nàng sẽ đối đãi lại tốt gấp bội.

Tuy nói nàng cùng Mặc Phù Bạch ở chung thời gian còn chưa đến một tháng, chính là nàng có thể cảm giác được, hắn thật sự là ngoài lạnh trong nóng.

Nghĩ nghĩ, Khương Ấu An không khỏi hướng hắn lộ ra tươi cười.

Mặt mày cười lên phảng phất như trăng non, ai má lúm đồng tiên bên má cũng thật ngọt ngào.

Nam nhi lan chi ngọc thụ, mắt phượng xinh đẹp, sóng mắt có gợn sóng nhộn nhạo.

Mặc Phù Bạch dời đi tầm mắt, duỗi tay, giống như muốn tự mình rót trà.

Khương Ấu An thấy vậy, từ trên giường nhảy xuống, một cái bước xa vọt tới trước bàn: “Ta tới, điện hạ, ta tới rót trà…….”

Mới vừa vươn tay, không cẩn thận đụng tới tay Mặc Phù Bạch.

Giống như điện giật, cái loại cảm xúc không rõ ràng lại bùng lên, hơn nữa thập phần mãnh liệt.

Trong lúc nhất thời, trái tim Khương Ấu An bồn chồn, lại giống như muốn từ cổ họng nhảy ra.

Hai người cơ hồ là đồng thời nhìn về phía nhau.

Bốn mắt nhìn nhau, Khương Ấu An thậm chí quên thu hồi tay.

Chỉ cảm thấy trong mắt nam nhân này dường như có cái lốc xoáy, có thể đem linh hồn người hút vào bên trong.

Thời gian phảng phất đình chỉ.

Cho đến khi ——

“Tay sao lại lạnh như vậy?”

Giọng nói trầm thấp mà từ tính vang lên.

Khương Ấu An nhất thời hoàn hồn, lập tức muốn lùi tay về, nhưng mới vừa động, bàn tay to ấm áp kia liền nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng.

Một cái chớp mắt kia, Khương Ấu An chỉ cảm thấy cả người m.á.u đề hướng đến trong não.

Lỗ tai giống như bị thiêu hống, muốn bốc khói.

“Trên mặt đất lạnh.”

Mặc Phù Bạch cúi đầu, nhìn nàng đi chân trần trên mặt đất.

Trong nháy mắt, Khương Ấu An cảm giác ngón chân của mình đều có loại ngượng ngùng, cuộn trong, muốn giấu đi.

Khương Ấu An bỗng dưng rút tay về.

Mặc Phù Bạch tay còn ở giữa không trung.

“Ta…… Đi giày.”

Khương Ấu An xoay người, âm thầm hít sâu.

Mặc Phù Bạch chăm chú nhìn bóng dáng nàng, ánh mắt tối đi vài phần.

Một hồi lâu, Khương Ấu An mới mạnh mẽ ổn định lại.

“Điện hạ……. Bạch thần y hắn hiện tại đang ở đâu?”

Mặc Phù Bạch chậm rãi thu hồi tay, thần sắc như thường, cảm xúc như cũ làm người nhìn không ra có cái gì đặc biệt, hắn nói: “Ngươi tìm hắn, là vì cái bớt trên mặt nữ nhi nhà tam thúc ngươi?”

“Điện hạ, như thế nào biết?”

“Ngày ấy ngươi ở Hắc Thủy Lĩnh nói.”

Khương Ấu An: “…………”

Cái này nàng thật không nhớ rõ.

Mặc Phù Bạch chậm rãi nói: “Ta đã nói với hắn, hắn nếu rảnh rỗi, sẽ đi trị liệu cho nữ nhi nhà tam thúc ngươi.”



Nếu không phải tuổi của Mặc Phù Bạch chỉ lớn hơn nàng bảy tuổi, Khương Ấu An thật muốn nhận hắn làm cha.

Người này so với cha thân sinh đối với nàng còn tốt hơn a!

“Điện hạ, đại ân không lời nào cảm tạ hết được!”

Khương Ấu An ôm quyền hành lễ.

Mặc Phù Bạch: “…………”

Nhìn trên khuôn mặt nhỏ của nàng hiện lên kiên định cùng cảm kích, Mặc Phù Bạch ấn cơ quan trên xe lăn.

Xe lăn tự động chuyển hướng cửa.

Chớp mắt một cái chuyển hướng kia.

Trên gương mặt tuấn mỹ kia của hắn, khóe miệng gợi lên một độ cong cực nhỏ.

“Đi soi gương đi.”

“?”

Khương Ấu An trong lúc nhất thời không có phản ứng lại.

Mắt thấy Mặc Phù Bạch muốn đi ra ngoài.

Khương Ấu An đột nhiên hô một tiếng.

“Điện hạ.”

Xe lăn dừng lại.

Mặc Phù Bạch hơi hơi ngoái đầu nhìn lại, không có mở miệng, lại là đang đợi nàng nói tiếp.

Khương Ấu An lộ ra hàm răng trắng tinh, tươi cười như nắng gắt: “Điện hạ hôm nay thay đổi một thân áo gấm màu tím, rất đẹp!”

Mặc Phù Bạch không nói gì, thu hồi tầm mắt.

Rời đi khỏi phòng Khương Ấu An.

Từ thị vệ cùng Cao thị vệ đều canh giữ ở cửa, trong góc là tiểu đáng thương Xuân Đào.

Nhưng mà, ba người đồng loạt hướng tới Mặc Phù Bạch từ trong phòng ra tới nhìn lại.

Nếu nói, vừa rồi kia chỉ là một độ cong cực nhỏ.

Như vậy hiện tại, trên mặt nam nhân ý cười rất rõ ràng.

Tựa hồ, đạm mạc cùng mới lạ trong đáy mắt đều biến mất.

Cao thị vệ vốn dĩ muốn tiến lên đẩy xe lăn, khi nhìn đến tươi cười trên mặt chủ tử nhà mình, chân trái vấp chân phải của chính mình vướng ngã, quang ngã một bộ dáng chó ăn phân.

Từ thị vệ: “…………”

Xuân Đào trợn mắt há hốc mồm.

Nàng là bị hoa mắt sao?

Thế tử gia cười?

???

Thế tử gia chẳng lẽ là bị quỷ quấn thân???

Từ thị vệ hít hà một hơi, sau đó tiến lên, đem Cao thị vệ đá đến một bên, sau đó đẩy xe lăn.

Mẹ nó!

Đi theo bên người chủ tử thời gian mười mấy năm, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn đến chủ tử lộ ra tươi cười như vậy.

Ngay cả hắn là nam nhân đều có điểm kinh ngạc không chịu được lực sát thương mà sắc đẹp của chủ tử mang lại a!

Cũng là kỳ quái.

Là tình yêu tới, đều không thể ngăn chặn được sao?

Chủ tử thế nhưng cười!

Cười!!!

 

 

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.