Một hồi lâu, Khương Ấu An mới mạnh mẽ ổn định lại.
“Điện hạ……. Bạch thần y hắn hiện tại đang ở đâu?”
Mặc Phù Bạch chậm rãi thu hồi tay, thần sắc như thường, cảm xúc như cũ làm người nhìn không ra có cái gì đặc biệt, hắn nói: “Ngươi tìm hắn, là vì cái bớt trên mặt nữ nhi nhà tam thúc ngươi?”
“Điện hạ, như thế nào biết?”
“Ngày ấy ngươi ở Hắc Thủy Lĩnh nói.”
Khương Ấu An: “…………”
Cái này nàng thật không nhớ rõ.
Mặc Phù Bạch chậm rãi nói: “Ta đã nói với hắn, hắn nếu rảnh rỗi, sẽ đi trị liệu cho nữ nhi nhà tam thúc ngươi.”
Nếu không phải tuổi của Mặc Phù Bạch chỉ lớn hơn nàng bảy tuổi, Khương Ấu An thật muốn nhận hắn làm cha.
Người này so với cha thân sinh đối với nàng còn tốt hơn a!
“Điện hạ, đại ân không lời nào cảm tạ hết được!”
Khương Ấu An ôm quyền hành lễ.
Mặc Phù Bạch: “…………”
Nhìn trên khuôn mặt nhỏ của nàng hiện lên kiên định cùng cảm kích, Mặc Phù Bạch ấn cơ quan trên xe lăn.
Xe lăn tự động chuyển hướng cửa.
Chớp mắt một cái chuyển hướng kia.
Trên gương mặt tuấn mỹ kia của hắn, khóe miệng gợi lên một độ cong cực nhỏ.
“Đi soi gương đi.”
“?”
Khương Ấu An trong lúc nhất thời không có phản ứng lại.
Mắt thấy Mặc Phù Bạch muốn đi ra ngoài.
Khương Ấu An đột nhiên hô một tiếng.
“Điện hạ.”
Xe lăn dừng lại.
Mặc Phù Bạch hơi hơi ngoái đầu nhìn lại, không có mở miệng, lại là đang đợi nàng nói tiếp.
Khương Ấu An lộ ra hàm răng trắng tinh, tươi cười như nắng gắt: “Điện hạ hôm nay thay đổi một thân áo gấm màu tím, rất đẹp!”
Mặc Phù Bạch không nói gì, thu hồi tầm mắt.
Rời đi khỏi phòng Khương Ấu An.
Từ thị vệ cùng Cao thị vệ đều canh giữ ở cửa, trong góc là tiểu đáng thương Xuân Đào.
Nhưng mà, ba người đồng loạt hướng tới Mặc Phù Bạch từ trong phòng ra tới nhìn lại.
Nếu nói, vừa rồi kia chỉ là một độ cong cực nhỏ.
Như vậy hiện tại, trên mặt nam nhân ý cười rất rõ ràng.
Tựa hồ, đạm mạc cùng mới lạ trong đáy mắt đều biến mất.
Cao thị vệ vốn dĩ muốn tiến lên đẩy xe lăn, khi nhìn đến tươi cười trên mặt chủ tử nhà mình, chân trái vấp chân phải của chính mình vướng ngã, quang ngã một bộ dáng chó ăn phân.
Từ thị vệ: “…………”
Xuân Đào trợn mắt há hốc mồm.
Nàng là bị hoa mắt sao?
Thế tử gia cười?
???
Thế tử gia chẳng lẽ là bị quỷ quấn thân???
Từ thị vệ hít hà một hơi, sau đó tiến lên, đem Cao thị vệ đá đến một bên, sau đó đẩy xe lăn.
Mẹ nó!
Đi theo bên người chủ tử thời gian mười mấy năm, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn đến chủ tử lộ ra tươi cười như vậy.
Ngay cả hắn là nam nhân đều có điểm kinh ngạc không chịu được lực sát thương mà sắc đẹp của chủ tử mang lại a!
Cũng là kỳ quái.
Là tình yêu tới, đều không thể ngăn chặn được sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]