Nàng không nghĩ tới, Hắc Thủy Lĩnh ban đêm sẽ lạnh như vậy.
Lạnh đến nỗi làm nàng bị cảm.
Nàng đã đợi ba ngày, Bạch thần y như thế nào còn không có xuất hiện?
Khương Ấu An ngồi khoanh chân trên mặt đất, quấn chặt đệm chăn lên người, hướng tới phụ cận thác nước nhìn lại.
Đừng nói là người.
Ngay cả một con thú cũng không có.
Nàng tới Hắc Thủy Lĩnh buổi tối ngày đầu tiên liền bị nhiễm phong hàn, thuốc viên mang trên người cũng đã dùng xong hết rồi, mà trận phong hàn này tựa hồ rất nặng, nàng cố tình đợi ba ngày, hiện tại rời đi, rất là không cam lòng.
So sánh với kiếp trước Khương Ấu An phải chịu khổ, phong hàn tính là gì?
Lại kiên trì kiên trì.
Đầu hôn hôn trầm trầm, nhìn đến sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối, Khương Ấu An nghĩ đêm nay vị Bạch thần y kia hẳn là sẽ không lên núi, nàng trước ngủ một chút….
Giờ khắc này.
Ngoài cửa ngách của thần Nam Vương phủ đỗ một chiếc xe ngựa.
Không chờ Từ thị vệ lên ngựa, xe ngựa đã xuất phát.
Cao thị vệ túm lấy Từ thị vệ, nhỏ giạng: “Tình huống như thế nào, Thế tử gia không phải nói lấy thân phận Bạch thần y đến Hắc Thủy Lĩnh, đem những người đó dẫn ra tới sao? Như thế nào hiện tại lại đi Hắc Thủy Lĩnh?”
“Thế tử phi ở Hắc Thủy Lĩnh!”
Từ thị vệ đẩy Cao thị vệ ra rồi lên ngựa.
Cao thị vệ sửng sốt vài giây, mới tiêu hóa được tin tức này.
“Nữ nhân kia như thế nào lại chạy tới Hắc Thủy Lĩnh? Phiền toái! Từ khi nữ nhân kia bắt đầu vào cửa, chính là một đống chuyện phiền toái!”
……………
Dưới bóng đêm, Mặc Phù Bạch mặc một cái áo choàng màu lam lấy từ trong tay áo ra dạ minh châu, ngón tay thon dài bỏ miếng vải đen ở trên dạ minh châu ra, nhất thời, bốn phía đều được chiếu sáng.
Khuôn mặt tuấn tú được chiếu sáng hiện lên một tia khẩn trương.
“Thế tử gia, bên này ——”
Bàn chân cất bước, trong chốc lát liền nhìn đến một cái động.
Mặc Phù Bạch thậm chí còn ngửi được hương vị phấn đuổi côn trùng được rải ở ngoài động.
Khom lưng tiến lên, ánh sáng dạ minh châu chiếu rọi toàn bộ huyệt động. Mặc Phù Bạch liếc mắt một cái liền nhìn đến Khương Ấu An đang cuộn tròn giống như con tôm ở trong động.
Mặc Phù Bạch đi đến trước mặt Khương Ấu An, tiếng nói trầm thấp mang theo lạnh lẽo: “Khương Ấu An.”
Khương Ấu An không có phản ứng.
Mặc Phù Bạch sắc mặt lạnh băng, lại lần nữa mở miệng, “Khương Ấu An.”
Lần này, Khươgn Ấu An có chút phản ứng, lại là quấn chặt chăn trên người.
“Nước…..”
Tiếng nói nghẹn ngào.
Mặc Phù Bạch đem dạ minh châu đặt ở phía trước, mới thấy rõ ràng gương mặt đang phiếm hồng của thiếu nữ.
Hắn chần chờ một lát, dò tay ra, chạm chạm vào trên trán nàng.
Cái trán nóng lên.
“Lấy chút nước tới.”
Từ thị vệ ở ngoài động lập tức làm theo.
Hai mắt Khương Ấu An nhắm chặt, đôi môi đỏ bừng lại run run
“Lạnh….”
Mặc Phù Bạch gỡ áo choàng trên người xuống, khoác lên người Khương Ấu An.
Hắn nhíu chặt mày, con ngươi đen nhánh mà lạnh băng.
Khi Từ thị vệ mang nước tới, Mặc Phù Bạch tự nhiên mà liền nhận lấy, một tay ôm lấy thiếu nữa, đem nước ở trên lá sen đổ vào miệng nàng.
Đại khái là chưa từng hầu hạ qua người khác, nước đổ xuống dưới, Từ thị vệ thật sự là nhịn không được, cẩn thận nhắc nhở nói: “Gia, ngài có thể chậm một chút…..”
Mặc Phù Bạch ánh mắt lạnh băng liếc Từ thị vệ một cái.
Nhưng động tác trên tay chậm đi rất nhiều, một chút một chút đút cho nàng uống.
Chờ sau khi uống nước xong, Mặc Phù Bạch muốn đem thiếu nữ ôm lên.
Chỉ là vừa mới duỗi tay, một đôi tay nhỏ kéo lại vạt áo của hắn, Mặc Phù Bạch cúi đầu rũ mắt, liền đối diện với thiếu nữ đang chậm rãi mở đôi mắt.
“Khương Ấu An, ngươi đầu có phải hay không có vấn đề?”
Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở quanh thân Mặc Phù Bạch càng lạnh, ngữ khí cũng tăng thêm rất nhiều.
Gương mặt thiếu nữ đỏ bừng, sợi tóc dán ở trên thái dương.
Bộ dáng mảnh mai, dường như chạm vào một chút, liền sẽ vỡ vụn.
Bất tri bất giác, lạnh lẽo của Mặc Phù Bạch cũng thu lại một chút.
Chỉ là môi mỏng, càng mím chặt.
“Điện hạ……. Bạch thần y thực mau liền sẽ xuất hiện…… Chờ một chút…..”
Không chỉ có Mặc Phù Bạch, Từ thị vệ cùng Cao thị vệ hai người đều ngây ngẩn cả người.
“Không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ…… Ta nói rồi muốn đem hết toàn lực giúp ngươi tìm được Bạch thần y…..”
Mặc Phù Bạch: “……..”
“Liền hai ngày này……. Thật sự…….”
Đôi mặt Mặc Phù Bạch nặng nề.
Cảm xúc ở đáy mắt lại không ai có thể nhìn thấu.
“Ngươi tin ta, chân của ngươi nhất định sẽ khá lên…..Ngươi sẽ giống như người bình thường……. Mặc Phù Bạch ngươi là người tốt……”
“Ngươi bị sốt đến mở hồ, ta mang ngươi về nhà.”
Khương Ấu An lắc đầu, nắm chặt vạt áo Mặc Phù Bạch, khóe mắt có nước mắt lăn xuống.
“Ta không muốn trở về Khương gia…… Không cần trở về…… Kia không phải là nhà của ta…. Đó là nhà của Khương Diệu Diệu……”
Mặc Phù Bạch nói: “Không trở về Khương gia, trở về Vương phủ……”
Giọng nói tuy rằng trầm, nhưng lạnh lùng đã giảm bớt.
Khương Ấu an gật gật đầu: “Trở về Vương phủ, ta sẽ thực ngoan…… Mặc Phù Bạch, ngươi không cần đuổi ta đi…… Ta nhất định sẽ thực ngoan thực ngoan……”
“Không đuổi.”
Ngoài động, Cao thị vệ chân phải mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ một gối xuống đất.
Chủ tử lại là kiên nhẫn trả lời nữ nhân kia như vậy……..
Nữ nhân kia cũng là sốt đến mơ hồ, dám gọi thẳng tên của chủ tử?!
Nghe được Mặc Phù Bạch nói, Khương Ấu An hít hít cái mũi, gương mặt càng ngày càng hồng, lời nói ra cũng càng thêm lộn xộn: “Mặc Phù Bạch, bọn họ nói ngươi m.á.u lạnh, ngươi rõ ràng tốt như vậy…… Ngươi nhất định phải sống lâu một chút, như vậy ta cũng mới có thể ôm đùi của ngươi càng lâu một chút…….”
“Mặc Phù Bạch, ngươi không cho ta tìm thần y, chính là ta vẫn muốn tìm, chân của ngươi sẽ tốt lên, mặt của Tuyết Dao tỷ tỷ cũng tốt lên…….. Mặc Phù Bạch, ngươi sinh đến thật là đẹp mắt………”
Hai thị vệ ở bên ngoài: “……….”
“Mặc Phù Bạch….. Ta lạnh……”
Hai tay Khương Ấu An vòng qua hai nách của Mặc Phù Bạch, cả người chui vào ôm lấy nguồn nhiệt ấm áp kia.
Khi cảm nhận được hai khối thân thể dán vào nhau không có khe hở, thân thể Mặc Phù Bạch lại cứng đờ.
Một mùi hương nhàn nhạt chui vào chóp mũi hắn.
Cảm xúc khác thường khuếch tán đến khắp người.
Thâm nhập vào mỗi một góc trong thân thể.
Cơ bắp toàn thân đều bắt đầu căng chặt lên.
Chỉ là, như là cảm nhận được sự căng chặt này, một bàn tay nhỏ ở sau lưng nhẹ nhàng xoa xoa, thiếu nữ mơ màng nói: “Mặc Phù Bạch, ngươi đừng sợ, chân của ngươi nhất định sẽ chữa khỏi, ngươi đừng lo lắng, đừng khổ sở……”
Mặc Phù Bạch: “……..”
Tay nhỏ mềm mại, một chút lại một chút.
Nhẹ nhàng trấn an.
Mà kỳ dị chính là.
Thân thể đang căng chặt kia, đang thả lỏng từng chút một.
“Ngươi nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi…..”
“Bạch thần y thực mau….. Thực mau sẽ xuất hiện…..”
Thiếu nữ còn ở trong vô thức nỉ non.
Cũng không biết là qua bao lâu.
Giọng nói dần dần biến mất.
Dường như qua một hồi lâu như vậy.
Tiếng nói hỗn loạn mang một cảm xúc không rõ.
Lại thấp, lại nhẹ.
Hắn nói.
“Ngu ngốc.”
……
……
Bóng đêm dày đặc.
Dưới chân núi Hắc Thủy Lĩnh.
Nam nhân dáng người thon dài đem thiếu nữ ở trong lòng n.g.ự.c bỏ vào trong xe ngựa, vì nàng đắp lên chăn mỏng.
“Chủ tử, chúng ta bắt được ba gã hắc y nhân, là tới Hắc Thủy Lĩnh mai phục ngài ngày mai xuất hiện.
Từ thị vệ hạ giognj.
Ngày mai, chủ tử bọn họ muốn lấy thân phận Bạch thần y đi Hắc Thủy Lĩnh, dẫn ra những người vẫn luôn muốn lấy mạng Bạch thần y.
“Dẫn tới.”
Từ thị vệ nghe lệnh, thực mau dẫn theo ba người tới.
Nháy mắt tiếp theo, Mặc Phù Bạch rút bôi kiếm bên hông Cao thị vệ ra.
Kiếm phong ở dưới ánh trăng tản ra hàn ý sắc bén, đôi mắt phượng kia của hắn thâm trầm.
Nhất kiếm phong hầu.
Ba người ngã xuống đất.
Máu tươi tràn ra.
Người tự phụ kia, giống như là tu la vương từ trong hắc ám đi ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]