Tô Việt cởi áo khoác trùm lên người Triệu Thanh, cậu ngước mặt nói: "Đoàn trưởng, đây là sân thượng."
Triệu Thanh nhướng mày, hỏi: "Làm sao, em sợ chim bay đêm nhìn thấy?"
Tô Việt nhắc nhở: "Sân thượng là nơi lộ ra bên ngoài, dễ dàng bị người khác bắt gặp."
Triệu Thanh thầm nghĩ vừa rồi em đã lặng lẽ khóa trái cửa sân thượng, đừng cho là anh không chú ý tới, nhất định là vì muốn làm gì đó xấu hổ không muốn người khác nhìn thấy.
Anh nhìn Anh Vũ, trực tiếp hỏi: "Em không muốn làm?"
Tô Việt uyển chuyển trả lời: "Nơi này bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đi lên."
Triệu Thanh mất hứng mặc lại quần áo, anh nói khẽ: "Đột nhiên không có hứng thú có thể nói thẳng, không cần phải quanh co lòng vòng với anh, thời gian lâu dần bắt đầu sinh ra chán ngán ghét bỏ là rất bình thường."
Anh nói những lời ấy như không có chuyện gì, ánh sáng lạnh lẽo nơi đáy mắt nhè nhẹ tỏa ra.
Tô Việt cười cười, cậu không để Triệu Thanh chạy, vây lấy người trong vòng tay có chút bất đắc dĩ nói: "Đoàn trưởng, em không có chán ghét anh, em cũng chưa từng định làm như thế."
Triệu Thanh cười nhạo: "Vậy sao khi lên em lại cố ý khóa cửa, lại dùng vẻ mặt chờ mong mà nhìn anh, chẳng lẽ là muốn cùng anh đấu một trận trên sân thượng?"
Một mình đấu? Tô Việt dở khóc dở cười, cậu chưa từng nghĩ muốn chiến đấu với Triệu Thanh trên sân thượng.
Triệu Thanh đêm nay tự đưa tới cửa lại bị trả về nguyên vẹn, anh im lặng không nói gì nhẹ nhàng đẩy Anh Vũ ra, cởi áo khoác mang theo hơi ấm của nam nhân ra tiện tay ném trả về, vô tình chạm vào túi áo khoác, một chiếc hộp rơi ra anh nhanh tay tiếp được.
Anh mắt Triệu Thanh hơi dừng lại, là một hộp trang sức rất xinh đẹp, trên mặt còn cột nơ lụa đen tuyền gợi cảm.
Tô Việt cười nói: "Em lên đây là muốn tặng quà cho anh, một sự bất ngờ nho nhỏ."
Triệu Thanh sau khi phản ứng lại có hơi xấu hổ, Anh Vũ chỉ đơn thuần là muốn tặng quà? Nhưng anh chỉ đơn giản muốn Anh Vũ, còn hiểu lầm Anh Vũ.
Triệu Thanh vô thức siết chặt chiếc hộp xinh đẹp trong tay, dưới ánh sao vô tặn, anh xuyên qua từng mảnh sáng tối, hướng về phía nam nhân đứng trước mặt: "Cảm ơn."
Tô Việt trầm giọng quyến rũ: "Muốn mở ra nhìn thử không?"
Món quà lần trước tặng sai kích thước, lần này thông số kỹ thuật đã được xác nhận chính xác, sẽ không xuất hiện tình huống kích thước quá lớn hay quá nhỏ.
Cậu mong chờ Triệu Thanh mở hộp ra, giây phút đeo chiếc nhẫn ấy lên, cậu thật sự chân thành tha thiết tặng món quà này, con đường gian nan kéo dài trong bóng đêm đã đi qua, cậu nên biết ơn sự hỗ trợ của Triệu Thanh.
Triệu Thanh không từ chối, anh trân trọng mở chiếc hộp chứa tâm ý của Anh Vũ, thấy bên trong là một cặp nhẫn vàng rồng, không có quá nhiều chạm khắc, kiểu dáng vô cùng đơn giản, trên mỗi chiếc nhẫn được khảm một viên đá quý hồng ngọc, mang một vẻ đẹp cấm dục.
Tô Việt đang ngẫm nghĩ không biết có nên giúp đeo lên hay không? Giây tiếp theo liền nhìn thấy đoàn trưởng ngước mắt nhìn lên với ý tứ sâu xa, cầm chiếc nhẫn bên trong hộp đột nhiên khẽ thở dài.
Tô Việt có chút khó hiểu, cậu cẩn thận hỏi: "Lại không vừa sao?"
Triệu Thanh nhìn Anh Vũ hồi lâu, lâu đến mức sắc mặt Anh Vũ biến đổi như đang bị căng thẳng, anh chậm rãi mở miệng nói: "Anh Vũ, anh sẽ không đeo loại trang sức kiểu vòng xỏ khuyên qua này, cũng sẽ không phục vụ cho những sở thích quá đặc biệt."
Anh từng câu từng chữ mà nói: "Anh rất sẵn lòng làm em vui vẻ, nhưng cũng có giới hạn nhất định, nếu em không chấp nhận, vậy em cũng chỉ có thể chịu đựng."
Triệu Thanh không nói Anh Vũ đi tìm người khác, anh không hào phóng dễ dãi như vậy, cho dù nhất thời tức giận nói lời không nên nói, cũng sẽ không để lại bất kỳ đường lui nào.
Nửa ngày sau, anh lại không đành lòng nhìn Anh Vũ thất vọng quá mức, chủ động bổ sung: "Nếu thật sự nhịn không nổi em có thể dùng kẹp kim loại, khuynh hướng cảm xúc cũng gần như nhau mà cũng dễ dùng."
Đau thì đau, anh nhịn được.
Tô Việt nhìn nhìn cặp nhẫn, lại nhìn nhìn Triệu Thanh, không biết vì sao lại lôi chiếc kẹp lên thêm trên người, cậu khó khăn dò hỏi: "Đeo nó còn cần phải xỏ khuyên sao? Tên của nó là bẫy rập, không phải cứ mang lên là được sao?"
Đuôi lông mày Triệu Thanh khẽ nhếch, nói: "Vậy phải làm sao nó mới không rớt?"
Tô Việt cảm thấy như thế nào cũng sẽ không rớt, kích thước này cậu đã tính toán rất kỹ, cậu bình tĩnh thử nói: "Đoàn trưởng, để em giúp anh đeo lên thử nhé?"
Triệu Thanh cũng không để ý, anh ném lại chiếc hộp có hai chiếc nhẫn qua cho Anh Vũ, bình tĩnh cởi áo, nói: "Đến đây."
Tô Việt: "?"
Triệu Thanh chỉ chỉ ngực, nói: "Muốn đeo thế nào cũng đều được, nhưng không được xỏ."
Tô Việt: "!"
Cậu siết chiếc nhẫn, muộn màng phát hiện ở điểm nối bật ra một cây kim mỏng, nhưng trên thực tế đây là món trang sức được đeo trên ngón tay, chỉ cần không mở khóa là được.
Tô Việt cố gắng cứu vớt, cậu nói: "Thật xin lỗi, em không phải muốn anh mang loại đồ này, cũng không thích dùng cái kẹp, đây là......"
Cậu còn chưa có nói xong, Triệu Thanh đã chủ động nhích lại gần, lấy tay cậu ấn lên ngực, giữ chiếc nhẫn ở nơi có thể đeo lên, Triệu Thanh nói: "Không cần hoảng loạn giải thích, anh không tức giận, mỗi người đều có đam mê và sở thích riêng, chỉ cần không trái pháp luật, ai cũng không có quyền can thiệp."
Anh tôn trọng đam mê cá nhân của Anh Vũ, bị đối xử tàn khốc như vậy, từng trải qua đau đớn, hầu hết mọi người đều sẽ chết hoặc phát điên, có thể sống sót đã là điều ngoài mong đợi, đường nhiên cũng rất khó khăn.
Triệu Thanh không muốn bởi vì chuyện này làm hai người nảy sinh mâu thuẫn, anh bất đắc dĩ thở dài, nói: "Nếu em vẫn muốn nhìn dáng vẻ anh lúc bị kim đâm vào, anh có thể đi xăm vào vị trí em thích, toàn bộ quá trình em có thể tự tay làm, có được không?"
Anh mắt Tô Việt hơi lạnh xuống nhìn Triệu Thanh, cậu nói: "Đoàn trưởng, có phải anh vẫn luôn cho rằng em có sở thích ngược đãi người khác, là muốn ngược đãi anh trên giường sao?"
Triệu Thanh không nghĩ tới Anh Vũ có thể nói trắng ra như vậy, anh nghiêm nghị ho nhẹ một tiếng, đính chính: "Này không phải đơn thuần là ngược đãi, anh có tra qua một số tài liệu liên quan, nói chung sẽ không tạo thành tổn thương quá lớn, chỉ là anh không cách nào chấp nhận được, cũng không có trách cứ gì em cả."
Tô Việt cười tự giễu, nói: "Sao anh lại cảm thấy như vậy?"
Cậu hỏi: "Roi da, đồ chơi, dây trói, xúc tu? Đây đều là những món đồ bị anh hiểu lầm, lúc ấy vì để che giấu một ít hành động bên ngoài, em cũng không cố ý che giấu, nhưng cho đến hôm nay khi chúng ta đã thẳng thắn ngã bài với nhau, tại sao anh lại cho rằng sau khi đã trải qua vô số mặt xấu xí đen tối, em còn thích gây ra đau đớn trên người người khác chứ?"
Triệu Thanh hơi giật mình, hỏi: "Em không thích sao?"
Tô Việt sắc mặt không đổi nhìn đoàn trưởng, không chút do dự trả lời: "Em không thích, thật sự không thích."
Cậu không thích dùng các loại dụng cụ tra tấn lên người chống đối, cũng không thích để lại ấn ký vĩnh viễn lên cơ thể, để gọi là thể hiện sự chiếm hữu cả tâm trí lẫn sức mạnh của mình, cậu không cần những thứ này để có được sự tự tin.
Triệu Thanh trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì, anh cứng họng hồi lâu mới mở miệng nói: "Là anh hiểu lầm, anh muốn xin lỗi em, rất xin lỗi."
Tô Việt cười khổ: "Đoàn trưởng, trọng điểm không phải ở đây."
Triệu Thanh lộ vẻ nghi hoặc hiếm thấy, anh hỏi: "Là lời xin lỗi của anh chưa đủ thành ý hả?"
Nhưng nhìn dáng vẻ Anh Vũ cũng không muốn làm điều đó, anh có thể làm điều gì khác cho Anh Vũ đây? Triệu Thanh suy sụp phát hiện, dường như ngoại trừ giao lưu thể xác, anh không có thứ gì có thể xem là lợi thế, Anh Vũ cái gì cũng không thiếu.
Vừa không thiếu tiền, cũng không thiếu người, càng không thiếu chiến lực mạnh mẽ và tương lai rộng mở, chỉ cần Anh Vũ đồng ý, rất nhiều thế lực đều sẽ vươn cành ôliu ra cho cậu.
Binh đoàn Ám Nha rất lợi hại, nhưng không phải lợi hại nhất, trong số các binh đoàn lính đánh thuê Tinh Tế vẫn còn một số binh đoàn lính đánh thuê hàng đầu, ngoại trừ cái này ra, Anh Vũ không nhất thiết phải tiếp tục làm lính đánh thuê, cậu còn rất nhiều lựa chọn, còn có một thế giới rộng lớn hơn.
Triệu Thanh nhìn nam nhân trước mắt, tựa hồ sau hàng nghìn lần ra khơi, sau cơn mưa trời lại sáng, anh đã sắp không nắm được Anh Vũ trong tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn Anh Vũ giương cánh bay cao, xông lên bầu trời đầy màu sắc, vẫy vẫy đôi cánh rời xa khỏi anh.
Anh không muốn bỏ cuộc, lại bất lực, hận không thể được quyền hủy diệt một người, tình yêu cũng không phải là lý do để giữ lấy một người.
Triệu Thanh bắt lấy bả vai Anh Vũ, như là bắt lấy tia hy vọng cuối cùng, anh nói: "Đừng bắt anh phải đoán, Anh Vũ, em muốn anh làm thế nào?"
Tô Việt đè tay Triệu Thanh, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay, đôi mắt cậu sâu thẳm, nói: "Đoàn trưởng, em không có bất cứ yêu cầu gì với anh, là anh vẫn luôn trách móc và đề phòng, dường như giữa hai chúng ta có một sợi tơ, nhẹ dùng sức liền sẽ hoàn toàn bị cắt đứt."
Cậu nhẹ nhàng ôm lấy Triệu Thanh, chờ khi nhiệt độ cơ thể hòa vào nhau, chậm rãi mở miệng hỏi: "Đoàn trưởng, anh đang sợ hãi sao?"
Cơ thể Triệu Thanh khẽ run lên, tuy rằng đã ngay lập tức trấn định, nhưng vẫn bị Tô Việt tinh tế nắm được, cậu không nói gì mà hôn lên trán Triệu Thanh, nói: "Là bởi vì trước đây em biểu hiện chưa đủ tốt? Hay là lúc lên giường chưa đủ dịu dàng với anh? Hay là bởi vì một lý do khó nói nào khác?"
Giọng cậu đều đều lại nghiêm túc: "Đoàn trưởng, em không bắt anh đoán, anh cũng đừng gạt em, nói xem vì sao vẫn không thể tin em?"
Triệu Thanh bị hơi thở của nam nhân cuốn lấy, tựa như đang ở trong ngày đông lạnh giá đột nhiên rơi vào ổ chăn ấm ấp, lạnh lẽo trong lòng còn chưa tan, thân thể đã được dòng nước ấm cuồn cuộn quấn lấy, trong băng ngoài lửa xung đột.
Anh vừa muốn thẳng thắn thổ lộ tình cảm, rồi lại không cách nào mở miệng, cuối cùng anh tựa đầu lên vai nam nhân, rũ mắt thấp giọng nói: "Anh Vũ, em có nhớ rõ khi chúng ta mới lần đầu gặp nhau không?"
Tô Việt không đoán được Triệu Thanh sẽ đột nhiên nhắc tới việc này, cậu không quên, bất kể là đời trước hay đời này, ký ức ấy luôn mang theo như bóng với hình, gia nhập vào binh đoàn Ám Nha vốn chính là sự kiên lớn nhất trong cuộc đời cậu, cậu luôn khắc sâu hình ảnh trong đầu.
Năm đó cậu lấy thân phận lính đánh thuê tự do vượt qua nhiệm vụ khốc liệt, sau bài kiểm tra hạn định có tử vong, thuận lợi lẫn vào bên trong binh đoàn Ám Nha, trở thành một người nằm vùng hiếm hoi không chịu cái chết.
Trước đó, đã có rất nhiều người của Bộ vũ trang ở Ám Nha này về với cát bụi, không phải chết trong quá trình kiểm tra, thì chính là chết sau quá trình kiểm tra, nghe nói mặc kệ là nằm vùng có bao nhiêu kinh nghiệm đều sẽ bị hoả nhãn kim tinh Quạ Đen bắt được, nghênh đón cái chết trong sự sợ hãi và kinh hoàng.
Lính đánh thuê huyền thoại Triệu Thanh, biệt hiệu Quạ Đen, tay súng thần không ai có thể ngăn chặn, anh khiến mọi kẻ thù trên chiến trường chỉ cần nghe tên đã khiếp sợ, là nhân vật chính trong cơn ác mộng của rất nhiều nằm vùng ngoài chiến trường.
Tô Việt rất ngưỡng mộ danh tiếng Quạ Đen, cũng đã thực hiện đầy đủ các cuộc điều tra và chuẩn bị, khi cậu lẻn vào Ám Nha, đã chuẩn bị vô số kế hoạch, bất kể là khi kiểm tra không được chọn bài trước, hoặc là khi thất bại trong bài kiểm tra, hoặc lại là bị lộ ra dấu vết khi trở thành lính chính thức đi thực hiện nhiệm vụ, đều có biện pháp xử trí và sự chuẩn bị tâm lý tương ứng.
Nhưng không dự đoán được giây phút Triệu Thanh bước ra khỏi chiến trường, liền giơ súng bắn thẳng vào cậu, viên đạn xẹt qua không khí tràn ngập khói thuốc súng, xẹt qua ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một đường thẳng lướt qua cổ cậu. Tuy rằng là cố ý bắn trượt, chỉ bị trầy xước ngoài da, nhưng máu tươi bắn tung tóe cùng sát ý lan ra làm người cảm thấy sự lạnh lẽo thấu xương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]