Tiêu Đàm bị tiếng nổ lớn đánh thức, hắn liếc nhìn tin nhắn đoàn trưởng gửi đến, không thèm thu dọn các loại thuốc quý giá, lập tức rút lui.
Nhưng còn chưa kịp chạy đến cửa mật đạo, mới nửa đường Tiêu Đàm đã bị binh đoàn Sơn Báo chặn lại. Vừa nếm thất bại nên Hàn Thông tự mình ra tay, hung hăng trút giận lên người vị đoàn phó xui xẻo.
Tiêu Đàm chỉ là bác sĩ chiến trường không đấu lại chúng, bị đánh đến bán chết bán sống, cả người đều là máu sắp bị kéo vào một gian phòng trống.
Chung quanh nhóm lính đánh thuê Ám Nha đang chống trả, chiến đấu giành mạng sống, nhưng trận chiến lần này xảy ra quá bất ngờ, mọi người đều khó tự bảo vệ bản thân, càng đừng nói đến bảo vệ đồng đội.
Tiêu Đàm cũng không trông mong sẽ có người đến cứu hắn.
Hàn Thông buộc hắn nói ra tung tích của Triệu Thanh, tròng mắt Tiêu Đàm đầy tơ máu, không hé răng nửa lời.
Hàn Thông không nhanh không chậm dẫm lên tay hắn, giẫm mạnh đôi giày da nhiều lần cho đến khi nghe tiếng răng rắc nứt gãy của xương cốt.
Tiêu Đàm đau đớn thở dốc, nhưng không hề phát ra nửa câu cầu xin.
Hàn Thông tàn nhẫn chơi đùa tù binh này, phát hiện đối phương giống như người câm, dần mất kiên nhẫn.
Hắn nhìn về phía Bồ Câu Trắng chỉ còn chút hơi tàn, nở một nụ cười đẫm máu.
Hàn Thông ra hiệu thuộc hạ mang đến một cây búa tạ, chuẩn bị tháo dỡ xương cốt của vị đoàn phó Ám Nha, xem xem đến cuối cùng có ép hỏi ra được tin tức gì hữu dụng hay không, nhân tiện tặng cho đoàn trưởng Ám Nha một món quà.
Tiêu Đàm thầm nghĩ đời hắn tuy có những việc không cam lòng, nhưng đó cũng là do hết cách, lại không nghĩ tới kết cục cuối cùng là xương cốt bị đánh thành từng mảnh vụn nhỏ, nhưng như vậy cũng tốt, tiện cho việc hoả táng.
Hắn nhắm hai mắt, chậm rãi chờ đợi cơn đau đến, không ngờ giây tiếp theo, một dòng máu nóng bắn thẳng lên mặt hắn.
Tên lính đánh thuê băng Sơn Báo đang định ra tay chợt bị một con dao găm từ đâu phóng đến xuyên thẳng qua yết hầu, những người còn lại kinh hãi lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, Hàn Thông nóng nảy phát hiện bị mai phục từ bên trong.
Xuyên qua tầm nhìn mơ hồ, Tiêu Đàm nhìn thấy một thân ảnh khó tin, đến nghĩ cũng không nghĩ đến.
Không biết từ lúc nào đã xuất hiện một nam tử ngồi bên bệ cửa sổ, ngũ quan anh tuấn, mặt mày sắc bén, trong tay thủ sẵn một con dao găm màu trắng bạc, được ánh trăng đêm chiếu rọi.
Tô Việt nhìn về phía Bồ Câu Trắng, nói: "Lần này cứu anh, sau này chữa bệnh miễn phí nhé?"
Tiêu Đàm nhịn không được, phun ra một ngụm máu tươi.
Hàn Thông chĩa súng vào người dám công khai giết người dưới mi mắt hắn, khiêu khích uy nghiêm của hắn, lạnh lùng nói: "Anh Vũ?"
Tô Việt giương mắt, nói: "Ngươi sai rồi, tôi là GuGu số 3."
Tiêu Đàm: "......"
Hàn Thông cố ý hỏi một câu để phân tán lực chú ý của người đàn ông này, nghe thấy đối phương thật sự đáp lại, trong nháy mắt hắn liền nổ súng.
Trong mắt Tô Việt lóe lên một tia sáng bạc, xoay người nhảy xuống từ cửa sổ, biến mất khỏi tầm mắt của những người bên trong.
Muốn chạy?
"Chúng ta đã bao vây bên ngoài, mai phục tứ phía, cậu ta chạy không thoát đâu." Hàn Thông nghiến răng nghiến lợi nói.
Vừa dứt lời, một tên lính đánh thuê bước lên phía trước thăm dò tình hình liền che cổ ngã xuống trên mặt đất, yết hầu bị người một dao cắt đứt, miệng vết thương dứt khoát lưu loát.
Một tên lính đánh thuê khác kịp thời lui về phía sau một bước, cao giọng nói: "Cẩn thận, hắn chưa rời đi!"
Tô Việt quả thực không có chạy trốn, cậu chỉ nhảy qua một hướng khác để tránh viên đạn.
Hàn Thông một lần nữa giơ súng, nhưng đã chậm hơn đối phương một bước, Tô Việt nắm được cơ hội xoay người tiến vào phòng, bắt đầu trận tàn sát.
Nhóm lính đánh thuê Sơn Báo không ngờ rằng chỉ có một tên địch mà lại khó xơi như thế, trong căn phòng nhỏ này bọn họ vậy mà lại bị mất đi bốn người.
Hàn Thông bắn tỉa mấy lần vậy mà cũng không bắn trúng, trong căn phòng đầy người của mình muốn điên cuồng bắn phá càng không thể, hắn đen mặt hạ lệnh: "Ra khỏi đây trước, lực chiến đấu của cậu ta ít nhất phải từ cấp B trở lên, lại quen dùng vũ khí lạnh, ở trong hoàn cảnh khép kín nhỏ hẹp như thế này là bất lợi của chúng ta."
Giọng điệu Hàn Thông ẩn chứa tức giận: "Anh Vũ, ngươi giết nhiều người của ta như vậy, nhất định không thể trốn thoát, nếu ngươi có nghĩa khí như vậy, thì ở đây cùng chết chung với Bồ Câu Trắng đi."
Tiêu Đàm giãy giụa trong vũng máu, tựa hồ có chuyện muốn nói: "Anh vũ......"
Tô Việt quỳ một gối xuống, hỏi: "Thế nào, anh đồng ý chữa bệnh miễn phí cho tôi, đảm bảo tôi bình an đến cuối đời chứ?"
Tiêu Đàm run rẩy khóe môi, hắn muốn nói cho Anh Vũ biết đường đến mật đạo, với thân thủ của đối phương, một mình hẳn có thể đột phá vòng vây thoát ra ngoài.
Tô Việt lại nói: "Nếu anh muốn tôi đi trước, thì không cần nói nữa, tôi sẽ không vứt bỏ đồng đội của mình."
Tiêu Đàm lộ vẻ cảm động, đây là người đồng đội đáng tin lại kiên định, lúc trước là mắt hắn mù rồi nên mới hiểu lầm cậu.
Tiêu Đàm hơi hơi hé miệng, chuẩn bị nói ra vị trí mật đạo.
Tô Việt một bên dùng lời lẽ chính trực, một bên lại âm thầm dựng lỗ tai lên nghe.
Bên ngoài bị bao vây nghiêm ngặt, rốt cuộc mật đạo nằm ở đâu, cậu cũng rất muốn biết, vốn dĩ là vì nó mà đến, để tránh lãng phí thời gian và sức chiến đấu như ở kiếp trước.
Trước khi đi, Tô Việt cũng không ngại kéo theo Bồ Câu Trắng sắp chết.
Binh đoàn Sơn Báo rời khỏi căn phòng, tức muốn hộc máu, xoa xoa đôi tay chuẩn bị một màn bắt ba ba trong rọ.
Không ngờ bọn họ vừa mới quay người lại, đã phải đối diện với tay súng trong truyền thuyết, khủng bố đến mức không trượt một phát nào.
Kẻ cầm đầu Hàn Thông, chợt cảm thấy giống như quay lại nhiều năm về trước, khi đối mặt vói khẩu súng đen nhánh kia, hắn vẫn trước sau như một vô năng lẫn vô lực.
Hàn Thông mắt long sồng sộc quát: "Triệu Thanh!!!"
Đoàn trưởng Ám Nha một chân bị què, thế mà thực sự dám quay lại chiến trường nguy hiểm này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]