Tuyết Chi hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý rồi cẩn thận từng ly từng tý bước qua đó. Cô dựa vào cánh cửa sắt đầu tiên nhìn vào…
Một căn phòng đá đen như mực, trên tường nhô ra hai xích sắt to dày như cánh tay trẻ em. Ở giữa lại đặt một cọc gỗ, bên trên còn lưu lại vết máu đã biến thành màu nâu đậm. Trên đỉnh phòng còn có một quả cầu sắt có gai nhọn. Có thể thấy đây chắc là một loại dụng cụ tra tấn. Rõ ràng không một bóng người nhưng bên trong lại tỏa ra cảm giác lạnh giá âm u, khiến Tuyết Chi không khỏi rùng mình.
Sau đó, căn thứ ai, căn thứ ba đều là phòng đá có kết cấu y như vậy, nhưng dụng cụ tra tấn bên trong lại không giống nhau…
Khi chỉ còn lại một căn phòng cuối cùng, Tuyết Chi thờ ơ liếc mắt nhìn. Nhưng vừa liếc mắt nhìn lại khiến cô ngây người ra.
Trong phòng không có bất kỳ một dụng cụ tra tấn nào, nhưng trên nền đá lạnh giá lại đang có một cô gái đang nằm…
Nhìn thấy cô, Tuyết Chi bỗng nhiên nắm chặt lấy tay vịn, dùng sức lắc và kích động kêu lên: “Ngọc Diệp! Ngọc Diệp!”
Cô gái yếu đuối nằm trên đất kia, vừa hay là Ngọc Diệp đã mất tích mấy ngày nay!
Tuyết Chi không ngờ rằng cô sẽ thấy Ngọc Diệp ở đây. Cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cô không ngừng muốn đẩy cửa ra. Nhưng cánh cửa sắt lớn ấy lại không có chút xê dịch gì.
“Ngọc Diệp!” Tuyết Chi nóng ruột đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-quay-ve-bu-dap-cho-anh/2558631/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.