“Ngọc Diệp…” Đương nhiên Tuyết Chi hiểu ý của cô, lại càng thêm xót thương cho cô gái này, nhưng cô lại vững tin, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, cô cũng sẽ không bỏ mặc Ngọc Diệp!
Gật đầu tỏ ý khen ngợi, sự thức thời của mình sẽ giúp cô tạm thời sống lâu hơn …
Anh lại nhắm nghiền mắt, chút sắc máu trên môi cũng không có, đầu lông mày hơi nhíu lại, quan sát kĩ sẽ phát hiện cơ thể anh khẽ run lên.
Qua một lúc, ba tầng rất yên lặng, cả hai người ngủ thiếp đi, chỉ có Tuyết Chi đang kiểm tra tình trạng của họ. So với Ngọc Diệp, tình hình của Tuyệt tệ hơn, cơ thể của anh rất nóng, mồ hôi trên đầu mũi cứ chảy xuống không ngừng.
Nhìn thấy quần áo trên người anh đã ướt hết, đầu lông mày của Tuyết Chi nhíu lại đầy bất an. Dứt khoát đứng dậy, lại đi xuống tầng hai, ở đó có nước, đã thấm đến tận lưng, cô mệt mỏi đi vào căn phòng đó, không dễ dàng gì mới lấy ra được một bộ quần áo sạch sẽ trong tủ.
Sau khi vội vã trở về, cô bắt đầu giúp Tuyệt thay quần áo, lại mở nắp chai nước, đưa đến bên miệng anh: “Này… uống chút nước đi.”
Tuyệt mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy cô, muốn tặng cô một nụ cười rực rỡ, thế nhưng lực bất tòng tâm, uống một ngụm nước nhỏ, bị sặc đến ho suốt, hồi lâu lại dựa vào người cô, bất lực nằm trong lòng cô, hai tay choàng qua lưng, ôm chặt lấy cô: “Tuyết Chi… đừng đi… ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-quay-ve-bu-dap-cho-anh/2558629/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.