Chương trước
Chương sau
- Không cầu xin nữa?
- Điều thứ nhất tổ huấn quy củ, Điện chủ là thiên, phàm là đệ tử, nguyện chết trung tâm, không được làm trái. Bổn tôn còn ngồi chưa nóng ghế đâu, các ngươi ở đây lại công khai chống đối ta?
- Chúng thuộc hạ không giám, xin tôn chủ bớt giận!
Bạch Khả Y nghe xong, bên môi nhàn nhạt ý cười, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bảo tọa, mân mê từng nét khắc tinh xảo trên Huyết lệnh.
- Thế theo các ngươi, Khắc Tịnh nên xử trí thế nào? Tha?
Mười bảy vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau. Thập nhị cung trưởng lão sau một lúc suy nghĩ quyết định lên tiếng:
- Bẩm tôn chủ, dĩ hạ phạm thượng, bất kính tôn chủ, giết răn đe bề dưới!
- Lão Từ, ngươi được lắm, dám đâm sau lưng ta, ta có làm quỷ cũng không tha cho ngươi!... Điện chủ... à không tôn chủ, ta sai rồi, ta sai rồi, xin người niệm tình hơn 30 năm qua ta tận tâm vì Trường Vân điện, tha cho ta một mạng đi... tôn chủ... 
Khắc Tịnh giống như phát điên, hắn nháo nhào xông tới chỗ thập nhị trưởng lão, lập tức bị Bạch Vi một châm sau gáy, ngã rạp xuống đất. Hai mắt hắn đỏ ngầu, không ngừng hướng về phía Bạch Khả Y dập đầu xin tha mạng.
- Hừ! Lăng mạ chủ tử, lão già nhà ngươi còn tưởng mình vẫn là chúa tể một phương ai cũng phải nhịn sao? Bổn hộ pháp hôm nay cho ngươi biết, hậu quả bất kính chủ tử tội như thế nào!
- Lục Yên!
- Nhưng...
- Lui xuống!
Thấy nha đầu kia một mực chuẩn bị xông lên tùng xẻo người ta, Phấn Ngọc nhẹ giọng quát. Nha đầu nay, sao lúc nào đầu óc cũng lại chậm hơn tay chân vậy chứ? Nàng không thấy chủ tử muốn đối thuộc hạ lập uy hay sao?
Bạch Khả Y hài lòng nhìn về phía Phấn Ngọc. Nàng chính là người Bạch Khả Y yên tâm nhất trong năm người. Đối nhân khéo léo, cư xử đúng mực, tâm tư linh hoạt, là tinh anh trong tinh anh. Không hổ là người đứng đầu trong Trường Vân ngũ đại hộ pháp.
Thật ra nếu là ngày thường, nàng mới không rảnh quản mấy việc này, nhưng hôm nay dù gì cũng là lần đầu tiên nàng chính thức ra mắt với cương vị điện chủ, cũng nên phát ra chút uy để tránh phiền phức sau này. Làm người phải có đạo đức nghề nghiệp a! 
Bạch Khả Y ưu nhã đứng dậy, từ từ bước xuống đại điện. Dung nhan nàng được che lại bằng tử sắc mặt nạ làm cho nó thêm phần diễm lệ lại càng không kém phần hyền bí. Mái tóc đen tuyền vấn gọn sau gáy bằng bạch ngọc trâm, nhẹ nhàng, thoát tục. Tử y đơn sắc, phiêu diêu theo từng bước chân di chuyển của nàng. Mỗi động tác đều toát ra khí chất cao quý trời sinh.
Nàng bước đến, đứng trước mặt Khắc Tịnh, thản nhiên nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của hắn. Bên môi nàng nở nụ cười ngạo nghễ phi dương, ngồi xuống, cúi sát vào tai hắn, thầm thì:
- Đừng tưởng những việc ngươi làm trước giờ thần không biết, quỷ không hay. Sư phụ ngươi, chắc sẽ tự hào về ngươi lắm đấy!
- Ngươi... người...
- Yên tâm! Sẽ không ai biết! Cả ngươi cũng sẽ không nhớ nữa. Coi như là món quà ta tặng ngươi trước khi rời Trường Vân điện đi!
- Ngươi... ngươi...
Bạch Khả Y lấy trong tay áo một lọ sứ nhỏ, đổ lên tay một viên thuốc, nói với Hoàng y nữ tử:
- Cho hắn uống đi!
- Dạ chủ tử!
- Không... ta... không...aaaa
Nghe tiếng hét thảm thiết man rợ kia, mọi người không khỏi rùng mình. Quả thật này nữ tử, tâm tư quyết tuyệt tuyệt đối không thua các đời điện chủ trước kia.
Thấy Khắc Tịnh không ngừng móc cổ họng mình, cố gắng nôn viên thuốc kia ra, Bạch Khả Y cười cười.
- Muốn nhổ ra? Haha... ngươi biết ta cho ngươi uống cái gì sao? Ta vừa mới điều chế được này dược khá thú vị! Phế Ức đan! Toàn bộ kí ức của ngươi sau một canh giờ sẽ bị xóa sạch, một canh giờ đó toàn bộ tội ác, lỗi lầm ngươi gây ra, người ngươi đã giết đều sẽ hiện về, hảo hảo ôn lại kỉ niệm với ngươi! Sẽ nhanh thôi! Sau một canh giờ... một canh giờ... ngươi sẽ phát điên... sẽ không còn biết gì nữa...haha... Ngươi yên tâm, từ giờ trở đi, ngươi sẽ không phải bận tâm gì về quá khứ nữa rồi, an an ổn ổn mà sống hết quãng đời còn lại đi!
- Yêu nữ... ta... giết....
Khắc Tịnh chuẩn bị bổ nhào lại chỗ Bạch Khả Y, đột nhiên hai mắt hắn bỗng dưng trống rỗng vô định, bên khóe mắt chảy ra hai hàng huyết lệ đỏ tươi. Hắn điên cuồng cười, cào xé mặt đến nỗi huyết nhục mơ hồ.
- aaa... không được lại đây... sư phụ, con sai rồi... aaaa không được lại đây...aaa
- Đưa Khắc trưởng lão hồi hương dưỡng lão đi!
- Dạ tôn chủ!
Bạch Khả Y khóa miệng khẽ nhếch, từ từ đứng dậy, giơ cao Huyết Vân lệnh trên tay. Máu nàng hòa với sắc đỏ màu ngọc, quỷ dị, khát máu mà cũng không kém phần... rực rỡ. Nội lực phóng thích mà ra làm Trường Vân Điện ai nấy đều tâm thần chấn động, cổ họng tanh ngọt mùi máu. Nhỏ tuổi như vậy mà đã có nội lực thâm hậu bực này, không hổ danh là chủ nhân đời thứ năm của điện Trường Vân. Giọng nói thanh lãnh kèm theo uy áp bao phủ mà xuống:
- Đây là cảnh cáo! Nếu có lần sau, bổn tôn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như hôm nay nữa! 
- Cẩn tuân tôn chủ thánh lệnh!
- Như bổn tôn đã nói, nếu hiện tại ai hối hận, ai không phục đều có thể bước ra, bổn tôn sẽ không miễn cưỡng các ngươi! 
- Nguyện chết trung thành với tôn chủ!
- Hảo! Nhớ lời các ngươi nói. Bổn tôn sẽ tuyệt đối không tha kẻ có nửa điểm dị tâm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.