Trong mật thất yên tĩnh, mùi đàn hương như có như không phảng phất xua tan mỏi mệt của con người. Trên thư án, Bạch Khả Y chăm chú đọc một cuốn sách đang lật dở, hoàn toàn không để ý nam tử trước mặt.
Bầu không khí yên tĩnh đến quái dị làm Lục Yên bên cạnh không thể chịu được nữa. Vừa định lên tiếng thì bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Phấn Ngọc, bao nhiều lời nói vừa đến miệng liền phải cắn răng ủy khuất nuốt vào.
Qua nửa canh giờ, Bạch Khả Y day day trán, gấp lại cuốn sách, nhận lấy ly trà từ tay Phấn Ngọc, ưu nhã nhấp môi:
- Không có gì muốn nói sao?
- Xin tôn chủ thu nhận thuộc hạ!
- Tại sao ta phải thu nhận ngươi?
- Mạng của thuộc hạ chính là của người, nguyện chết vì người làm việc!
- Ngươi nên nhớ, người như ngươi bên ngoài kia tùy tay cũng có thể lấy ra nghìn người. Ta trước giờ chưa từng dùng người vô dụng, hiểu chứ?
Nhìn dáng vẻ có chút hoảng hốt lo sợ của hắn, Bạch Khả Y bất giác cảm thấy thú vị. Thật muốn lật mặt nạ của hắn ra xem xem bên trong là vẻ mặt như thế nào.
Hắc y nam tử lâm vào trâm tĩnh. Nàng biết hắn là đang đấu tranh tư tưởng. Qua một lúc sau, dường như đã kiên quyết, hắn rút một vật trong tay áo ra, cung kính dâng lên trước mặt nàng.
Đó là một cuốn sách cổ có những hình thù kì quái, nếu nàng đoán không nhầm thì cuốn sách này là dạy về trận pháp. Thật ra đối với mấy thứ như vậy nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-phuc-hac-nu-chu-thai-tu-ga-cho-ta-di/1471419/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.