Tiểu viện phía sau quán rượu Thôi thị.
Ánh nắng ban mai xuyên qua cành lá cây đa già, chiếu vào gian phòng chính nơi mở ra.
Lão Tề với mái tóc bù xù đã bạc hơn phân nửa uể oải kéo của phòng ra, dưới mắt thâm quầng, nhưng ánh mắt vẫn sáng quắc.
Lão ta hô lớn với khoảng không: "Công tử tỉnh rồi, mang cháo và thuốc đến!"
Rõ ràng không hề thấy ai, nhưng lại có một âm thanh kích động đáp lại: "Vâng!"
Rất nhanh sau Chu tiên sinh và Vũ Không vui mừng chạy tới.
Vừa đi vào thì Chu tiên sinh đã không chờ nổi nữa, hỏi: "Công tử, người đã khỏe chưa?"
Loading...
THôi Trạm vừa ăn được nửa chén cháu, lúc này mới uống thuốc xong, hắn đưa chén thuốc đã cạn cho gã sai vặt: "Chu tiên sinh, Vũ thúc, ta không sao, làm mọi người lo lắng rồi."
Ngày ấy Thôi Trạm chỉ tạm thời qua cơn nguy hiểm, hôm nay mới tỉnh lại lần đầu.
"Thuộc hạ không bảo vệ tốt, xin công tử giáng tội." Vũ thúc quỳ một chân xuống đất.
Thôi Trạm ngăn hắn ta lại: "Xin Vũ thúc đứng dậy, là Phó Thông quá gian xảo, không liên quan đến Vũ thúc."
Chu tiên sinh quan tâm đến hàn độc của Thôi Trạm hơn: "Lão Tề, bệnh của ông tử..."
Lão Tề vẫn luôn cợt nhả lại thở dài, Chu tiên sinh và Vũ Không hơi biến sắc, Thôi Trạm nói: "Lão Tề có gì cứ nói thẳng."
"Thuốc kia kích thích hàn độc trong cơ thể công tử, tuy ta đã cố gắng ổn định lại giúp công tử, thế nhưng khó có thể dự đoán được lần phát tác tiếp theo. Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-om-chat-dui-vang-phu-quan/161656/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.