"Tô Nguyễn!" Giọng nói của Tạ Nhiên vang lên từ sau lưng, chớp mắt đã đến trước mặt hai người.
Thần sắc vui mừng trên gương mặt Tô Nguyễn tan đi, khuôn mặt nhỏ căng ra, lật mặt nhanh như lật sách. Nàng vẫn chưa quên, nếu không có Tạ Nhiên làm phiền hết lần này tới lần khác thì có lẽ chuyện từ hôn đã được quyết định xong rồi.
"Không phải hai người đi xin bùa bình an à? Sao lại ở đây?" Tạ Nhiên liếc mắt nhìn theo hướng Thôi Trạm biến mất, dường như khi nãy hắn nhìn thấy một bóng người khá quen: "Vừa nãy có người đứng nói chuyện với ngươi à?"
"Mắc mớ gì tới ngươi?" Tô Nguyễn tức giận nói.
"Ngươi!" Tạ Nhiên tức đến mức đỏ cả mặt. Trước đó trong lúc tức giận hắn ta đã nói lời khó nghe với Tô Nguyễn, sau khi tỉnh táo lại thì cảm thấy mình nói nặng lời, cho nên tìm kiếm Tô Nguyễn khắp nơi, muốn chủ động làm hòa một chút, vậy mà Tô Nguyễn lại thái độ như thế!
Có điều, rất nhanh sau Tạ Nhiên đã không tức giận nữa, Tô Nguyễn nổi giận, nói rõ lời nói của hắn ta khiến nàng đau lòng. Lời nói của hắn ta có thể tổn thương nàng, nói rõ ràng rất để ý.
Gương mặt của Tạ Nhiên đỏ hơn, lần này không phải tức giận nữa: "Là ta nói nhầm, ngươi đừng giận." Hắn ta nhỏ giọng nói.
Tô Nguyễn cảm thấy quái dị liếc mắt nhìn hắn ta một cái, Tạ Nhiên đổi tính à? Nàng hung dữ với hắn ta, hắn ta còn xin lỗi nữa?
Tạ Nhiên kêu lên dầy kinh ngạc: "Váy của ngươi sao bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-om-chat-dui-vang-phu-quan/161651/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.