Editor: Cafe26
Kiều Uyển Uyển rời khỏi thôn, chỉ có thể tìm đến con đường bùn duy nhất đi đến thị trấn.
Bây giờ tất cả mọi người đang ở nhà, con đường này rất yên tĩnh.
Cách đó không xa.
“Anh Phúc, xíu nữa bắt được chị dâu, trực tiếp trói đưa đi động phòng luôn thì thế nào? Tránh đêm dài lắm mộng”.
Lưu Tam thông báo tin tức, khom lưng châm cho Vương Lai Phúc một điếu thuốc.
Trong gió lớn chạng vạng, Vương Lai Phúc miệng ngậm điếu thuốc, lấy tay che ngọn lửa, liếc mắt nhìn Lưu Tam.
Khói bốc lên, hắn hít một hơi, hướng Lưu Tam phun ra một ngụm khói: “Chuyện của bố ngươi, từ khi nào đến lượt ngươi khoa tay múa chân vào?”
Lưu Tam bị ngụm khói xông lên rất khó chịu, không quan tâm, vì sợ chọc giận thôn bá là Vương Lai Phúc, hắn ta liến mặt xin lỗi không phải: “Là em quá nhiều lời, anh Phúc anh đừng so đo tính toán với em.....”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-nien-dai-kieu-the-co-khong-gian/4456499/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.