Editor: Cafe26
Sân nhà họ rất rộng, Kiều Uyển Uyển muốn bỏ chạy, nhất định sẽ bị Lý Thúy Lan phát hiện ra.
Dưới tình thế cấp bách, cô đem con mèo hoa ngồi xổm bên cạnh mình ném ra ngoài.
“Meo meo—”
Bốn chân con mèo hoa nhẹ nhàng tiếp đất rơi vào trong nhà chính, lúc lắc cái đuôi.
Lý Thúy Lan thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa ngồi xuống ăn cơm, cùng người nhà tiếp tục nói về hôn sự của Kiều Uyển Uyển.
Nhưng, Kiều Uyển Uyển không nghe tiếp nữa, xoay người từ cửa sau chạy đi.
Nói là chạy, thực tế cũng cũng chạy không xa.
Trong thôn cách thị trấn nếu đi bộ cần rất nhiều giờ, đi thị trấn ngồi xe cũng phải hơn hai tiếng đồng hồ.
Hơn nữa thời đại này, đi xa đều phải có thư giới thiệu, không tự do như hiện tại, nếu như không có thư giới thiệu sẽ bị coi là người di cư từ nông thôn lên thành phố mà bắt đi.
Trên người Kiều Uyển Uyển chỉ mang theo, hai củ khoai lang to bằng nắm tay lấy từ trong bếp nhà, cùng với ít tiền riêng cất giấu trong người.
Trước tiên chỉ có thể chạy một mạch đến thị trấn trốn đi, rồi tính tiếp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-nien-dai-kieu-the-co-khong-gian/4456498/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.