Dọc theo đường đi Ngụy Ương đều thực nhu thuận, trừ bỏ việc Nhược Thủy nghiêng người qua thắt dây an toàn cho anh liền hừ hừ hai tiếng, sau vẫn duy trì trạng thái mắt to ngập nước nhìn Nhược Thủy.
Vừa mới bắt đầu Nhược Thủy còn có chút là lạ, sau lại càng trấn định, dù sao đang lái xe, đâu ai rảnh đi để ý người bên cạnh đang say rượu không được bình thường.
Khi xuống xe có một vấn đề khó khăn không nhỏ, Ngụy Ương rõ ràng là say không tỉnh táo, Nhược Thủy hoàn toàn không có cách nào đem người đi lên tầng, chỉ có thể lại ôn tồn cùng anh thương lượng, để cho chính anh đi lên.
May mà Ngụy Ương tuy rằng say, nhưng chỉ là đầu óc có chút quay cuồng ra đi đường vẫn là có thể. Nhược Thủy vừa mở khoá, vừa quay đầu liền nhìn thấy anh đang lắc lư đi tới theo hình chữ S, nhanh chóng đi tới đỡ lấy anh.
Lúc trước Nhược Thủy đã đến nơi ở của Ngụy Ương một lần, còn nhớ rõ tầng trệt, Ngụy Ương dựa vào, hơn phân nửa thân mình đều đặt ở trên người cô. Nhược Thủy vừa đi vừa cắn răng, nặng muốn chết!
Ngụy Ương vừa đi còn vừa nói chuyện, Nhược Thủy nghe cũng không hiểu anh đang nói cái gì, chính là ngẫu nhiên có thể nghe thấy anh gọi mình: "...Nhược Nhược... Nhược Nhược..."
"Ôi chao, con đây."
"... Nhược Nhược... Nhược Nhược..."
"... Con đây."
"... Nhược Nhược... Nhược Nhược..."
-_-# "Cậu có để yên không!"
"..."
Rốt cục dìusô pha, Nhược Thủy há to miệng hút khí, Ngụy Ương nằm trên sô pha màu trắng, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-nhuoc-thuy/1407451/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.