Tô Diệp ngâm mình cả buổi chiều giữa làn hợp âm trầm đục nơi vách đá. Tinh thần thư thái nom khác nào hưởng thụ nghỉ dưỡng. Diệp Quốc Kiện giật giật lông mày nhìn cô cháu gái: Ôi thiên địa ơi, hung hãn quá. Một mình nó làm bằng ba thằng thanh niên trai tráng. Tô Thế Vĩ mượn thêm trâu nhà hàng xóm, chuẩn bị hai thùng xe kéo tăng tốc độ vận chuyển. Trong sân viện, đá lớn đá nhỏ chất lổn nhổn cao qua đầu người. Tô Cảnh Lâm và ba ông anh họ ngoại chăm chỉ leng keng lạch cạch cắt xén thông trưa. Càng chém càng thuần thục, hiệu suất khả quan cứu vớt mặt mũi.
Buổi tối tắm rửa, Tô Diệp bị xon xót tay do da bị trầy xước. Nàng xin Diệp Mai giúp đỡ: “Nương, may cho con đôi găng tay.”
Diệp Mai: “Con muốn kiểu dáng như nào?”
Tô Diệp: “Loại xỏ riêng từng ngón ấy.”
Diệp Mai duỗi bàn tay của con gái ra áng chừng độ dài, gật đầu đồng ý: “Uh, xíu nương may.”
Tô Cảnh Lâm nhân dịp chen ngang: “Nương, may cho cả con nữa.”
“Nhất định rồi.”
Sớm ngủ dậy, đôi găng tay da thỏ đặt sẵn bên gối Tô Diệp và Tô Cảnh Lâm. Tô Diệp xỏ tay, nắm vào duỗi ra thử độ linh hoạt. Diệp Quốc Kiện trả 5 văn tiền ngồi ké xe trâu công cộng vào phủ thành mua gạo nếp. Hứng thú thu thập đá của Tô Diệp vẫn ngút ngàn, nàng tung tăng hành hạ chúng. Tô Thế Vĩ khua trâu vận chuyển. Buổi chiều Diệp Quốc Kiện mua gạo về, đi ngang qua tiểu thạch sơn thấy Tô Diệp hừng hực khí thế, hắn vội can
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ngay-ngay-lam-ruong/4352462/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.