Cho tới nay, nhà Tô Diệp chỉ ăn cơm gạo lứt, không có món nào chế biến từ bột mì tinh và bột mì thô mới mua. Trong trí nhớ của tiểu Tô Diệp, Giang Nam ẩm ướt thích hợp trồng lúa nước, điểm tâm bánh trái dịp lễ tết đều làm từ bột gạo tẻ hoặc bột gạo nếp, chưa bao giờ nấu bánh bao, miến, mì phở.
Tô Diệp hiện đại sinh ra và lớn lên ở phương nam nhưng khẩu vị tương tự người phương bắc, thích món nước như phở, mì sợi, sủi cảo, bánh bao, màn thầu… Nàng còn tham gia mấy khóa bếp núc và tự nấu cho bản thân. Tô Diệp bất chợt nổi cơn thèm sủi cảo. Các cụ có câu muốn ăn thì lăn vào bếp. Nàng vào phòng bếp tìm nấm, mộc nhĩ khô và nửa con thỏ hong muối. Nấm và mộc nhĩ ngâm nở trong nước sôi, thịt thỏ rửa sạch lớp muối bao bên ngoài, dùng dao nhọn tỉ mỉ lọc sạch thịt khỏi xương. Xếp tất cả nguyên liệu lên thớt, nhấc đao băm đều tay. Hỗn hợp nhân nhỏ xíu, nhuyễn mịn.
Nghe âm thanh băm chặt thich thich thich nhịp nhàng vang vọng từ phòng bếp, cả nhà quay ra nhìn nhau dò hỏi, đáy mắt ánh tia lo âu. Bé đến lớn, Tô Diệp chưa từng vào bếp nấu cơm, không biết quậy thành đống hỗn độn gì nữa. Diệp Mai nháy mắt ra hiệu cho Tô Hủy thám thính. Tô Hủy vào bếp, mỉm cười hỏi Tô Diệp: “Diệp tử, muội muốn ăn gì? Tỷ làm cho muội nhé.”
“Sủi cảo”
Tô Hủy đờ ra mấy giây. Nàng không rõ cách nấu sủi cảo cũng chưa từng chứng kiến ai chế biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ngay-ngay-lam-ruong/4352440/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.