Chương trước
Chương sau
Tác giả: Thẩm Tang Du

Editor: Kkoten

Sau khi kỳ nghỉ dài hạn kết thúc, huấn luyện mùa thu liền bắt đầu, sang năm chính là thế vận hội Olympic, đây là ước mơ lớn của mỗi một vận động viên, Nạp Lan Chi không có lý do gì bỏ qua, Vương Thiến đối với huấn luyện cô cũng đặc biệt thương tâm, có một học trò từng phá kỷ lục, trạng thái của Nạp Lan Chi không thể giảm. Có lẽ không đạt được kỷ lục, nhưng muốn duy trì ở tiêu chuẩn kỷ lục thì cũng không sai biệt lắm.

Ngô An xuất ngũ, liền bắt đầu hướng phía đội đưa yêu cầu xuất ngũ. Cô ấy đã 30, tham gia qua ba lần thế vận hội Olympic, vốn dĩ sang năm sẽ là lần cuối cùng cô tham gia thế vận hội Olympic, nhưng vai của cô ấy tái phát bệnh cũ, kiên trì không đến lúc ấy.

Mọi người đều rất khổ sở, Ngô An mời mọi người ăn cơm, đều tới, nhưng hứng thú đều không cao, đại đa số mọi người cảm giác có một loại được cá quên nơm. Ngô An hiện trạng rất có khả năng chính là tương lai của mọi người.

"An tỷ, không thể hồi phục sao?" Nạp Lan Chi thừa lúc trong WC không có ai liền hỏi.

Ngô An hơi hơi mỉm cười: "Có thể."

"Kia vì cái gì......?"

"Vết thương của chị là lúc chị 22 tuổi phát hiện ra, lần đầu tiên phát bệnh là ở một lần trong lúc thi đấu, chị cảm thấy rất đau. Tựa như xương vai bị viêm vậy, trị tận gốc không được, chỉ có thể giảm đau. Sau đó chị mới chú ý nhiều hơn, nhưng vẫn tái phát vài lần, lúc ấy trong đội sẽ tích cực tìm bác sĩ cho chị. Mà lúc này đây, bọn họ nói với chị một câu, hảo hảo dưỡng thương liền tốt." Ngô An kéo kéo khóe miệng, có chút khổ sở có chút châm chọc.

Nạp Lan Chi trầm mặc nhìn cô ấy, khóe mắt cô ấy lập loè nói cho cô biết, cô ấy không phải hoàn toàn không thèm để ý, cô ấy cũng rất muốn rất muốn tiếp tục tham gia thé vận hội.

"Chị đã lớn tuổi, đã không ở trạng thái đỉnh cao, trong đội có chị hay không, không quan trọng. Chị có thể hảo hảo tĩnh dưỡng, chỉ hy vọng về già chị có thể dễ chịu một chút. Người ta đều nói minh tinh kiếm cơm bằng thanh xuân, vận động viên càng là như vậy. Nói đến cùng, chị là bị quốc gia từ bỏ."

"An tỷ......"

"A Chi, không cần an ủi chị. Loại chuyện này chị so em thấy được càng nhiều, chị xem như còn tốt, rốt cuộc chị còn có huy chương vàng, có danh tiếng, cho thể diện một chút, chị còn có thể trở về làm huấn luyện viên, hoặc là đi học chuyên sâu. Chính là, chị có đồng đội còn chưa giành được huy chương, bởi vì bị thương bệnh, hiện tại đều không có việc gì để làm, mẹ cô ấy cả ngày mắng cô ấy là phế nhân." Ngô An trong giọng nói cảm thán làm Nạp Lan Chi càng đau lòng.

"A Chi, em cùng chúng ta không giống. Đối với bọn chị mà nói, ý nghĩa của huy chương là tuổi già để dựa vào, bọn chị trừ bỏ đoạt giải thì không có lựa chọn nào khác."



Nạp Lan Chi nhìn khuôn mặt nghiêng bình tĩnh của cô ấy, lòng như lên men.

Thời tiết bắt đầu lạnh, đầu tháng 11, thành phố B đã bắt đầu có tuyết rơi. Đối với người phía nam mà nói, nếu không có việc gì thì tuyệt đối không ra cửa, mặt đều sẽ bị gió thổi cho đỏ bừng, lạnh và hanh khô, chải tóc một chút liền tĩnh điện.

Nạp Lan Chi mỗi ngày đều thích mở máy xông hơi trong nhà.

Dựa theo huấn luyện bình thường, Nạp Lan Chi muốn chạy khởi động trước, hôm nay không biết vì sao, cô cảm giác chỗ đầu gối có chút cứng đờ, hơi trướng đau. Mới đầu, Nạp Lan Chi cũng không có để trong lòng, kiên trì chạy tám vòng, cảm giác đầu gối cứng ngắc khó chuyển động.

Trước khi bơi, Nạp Lan Chi cũng tận lực mà hoạt động đầu gối, nhưng sau khi vào trong nước, cảm giác đau đớn lại truyền đến, bơi hai trăm mét, Nạp Lan Chi cơ hồ duỗi thân không được, cô ý thức được thương bệnh vẫn là tìm tới cô.

Vương Thiến so với cô càng có kinh nghiệm, chờ cô sau khi đứng vững, lập tức hỏi: "Đùi phải em là chuyện như thế nào?"

"Đầu gối nhức mỏi, hôm nay buổi sáng đã cứng lại rồi." Nạp Lan Chi chưa từng cảm thấy bơi lội mà mệt mỏi như vậy, bò ở biên bể bơi còn không có phục hồi tinh thần lại.

Đồng đội ở bên cạnh sắc mặt nghiêm túc: "Rất có khả năng là viêm khớp, A Chi, em lập tức đi lên. Đừng ở dưới nước nữa."

Vương Thiến cũng rất sốt ruột, lập tức đem cô kéo lên, bọc khăn lên người cô, "Lập tức thay quần áo, chị dẫn em đi xem bác sĩ."

Bị thương là điểm mấu chốt mỗi một vận động viên đều không qua được, trên người vận động viên luôn có những thương tích lớn lớn bé bé, giống như vận động viên bơi lội, bởi vì nhiều năm huấn luyện, cơ hồ mười mấy năm, hai mươi mấy năm mỗi ngày đều lặp lại một tư thế bơi, bả vai đại bộ phận đều có di chứng, cũng sẽ bởi vì trong nước có nhiều vi khuẩn nên mác phải các bệnh cảm nhiễm, vấn đề làn da cũng là thường xảy ra.

Nạp Lan Chi bởi vì mười sáu tuổi mới bắt đầu chức nghiệp bơi lội, hơn nữa cô học chính là cao trung bình thường, cũng không phải lúc nào cũng luyện, so với những tuyển thủ từ nhỏ đã bắt đầu luyện thì tốt hơn nhiều, nhưng nhìn đội viên trong đội bị thương bệnh, cô ngày thường cũng rất chú ý. Cô biết không có vận động viên nào có thể tránh được thương tích, nhưng cô như cũ hy vọng mình may mắn, sự thật chứng minh, thượng đế đối với mọi người đều rất công bằng.

Bác sĩ buông cây búa nhỏ xuống, tháo bao tay ra, "Hẳn là bị viêm khớp, cô là vận động viên bơi lội, luôn ở dưới nước, khí lạnh dễ tiến vào trong cơ thể."

"Nhưng các vận động viên của chúng tôi bơi xong đều sẽ lau khô giữ ấm thân thể." Vương Thiến tin tưởng người trong đội đã phòng tránh tất cả các nguy cơ xảy ra.

Nạp Lan Chi giữ chặt đôi tay kích động của cô ấy, "Là em không tốt, mùa đông em đều mở máy xông hơi."

Bác sĩ gõ gõ cái bút trong tay: "Đó chính là nguyên nhân, mùa đông ở thành phố B khô ráo, người phía nam không thích ứng, viêm khớp cũng không phải mấy ngày liền có, hẳn cô thường xuyên xông hơi trong nhà, đầu gối của cô có biểu hiện khác thường đã bao lâu?"

"Xông hơi là hai năm trước tôi tới thành phố B liền mua, cảm thấy không khí hanh khô, thu đông vẫn luôn mở. Năm nay bắt đầu mùa thu, liền cảm giác đầu gối có chút nhức, buổi sáng khơi động thì đầu gối có chút cứng đờ, nhưng không phải rất nghiêm trọng, nghĩ rằng buổi sáng thân thể chưa linh hoạt. Nhưng gần đây tôi cảm giác đầu gối càng ngày càng cứng đờ, ngẫu nhiên sẽ có chút cảm giác ê ẩm, không rõ ràng lắm, nhưng hôm nay bắt đầu đau." Một khi tai nạn phát sinh, người ta liền sẽ hồi tưởng khởi quá khứ mỗi một cái chi tiết, sau đó phóng đại vô hạn.

Bác sĩ gật gật đầu: " Chính là như thế."

"Nghiêm trọng không? Bác sĩ, phải trị liệu như thế nào? Có thể hồi phục chứ?" hiện tại Vương Thiến quan tâm chính là vấn đề hồi phục, chuyện bị bệnh này cô cũng gặp qua không ít, tốt nhất là có thể sớm hồi phục một chút, sau đó báo với đội huấn luyện, thi đấu bơi lội mùa đông không phải chuyện lớn, quan trọng là thế vận hội Olympic sang năm.

"Không thể nói trước được, cô ấy bị viêm khớp là đột nhiên kích phát, thời gian không tính là lâu, cơ bắp cùng các bộ phận khác còn chưa phát sinh dị biến, nói nghiêm trọng cũng không tính nghiêm trọng. Nhưng loại viêm khớp này mấu chốt là hoàn cảnh, cô ấy là vận động viên bơi lội loại thân phận này cô ấy bắt buộc phải tiếp xúc với nước trong thời gian dài, hơn nữa nguyên nhân chính gây ra viêm khớp phần lớn là do mệt nhọc quá độ. Một đoạn thời gian sau đều không thể chạm vào thủy, hơn nữa nếu cô ấy đã bị viêm khớp, chỉ cần cô ấy không dừng bơi lội lại thì viêm khớp liền không có khả năng khỏi hẳn, chỉ có thể chậm lại hoặc một giai đoạn nào đấy được tính là khôi phục." Bác sĩ bất đắc dĩ nói.

Nạp Lan Chi đã chuẩn bị tâm lý, nếu viêm khớp là dễ dàng khỏi như vậy, thì đã không có nhiều người già trải qua mùa đông gian nan như vậy.



"Trị liệu như thế nào?" Nạp Lan Chi bình tĩnh hỏi.

Bác sĩ: "Châm cứu kết hợp giác hơi*, tập luyện là khẳng định không thể, tôi biết sắp đến giải đấu bơi lội mùa đông, thật đáng tiếc cô chỉ có thể bỏ qua, tôi khuyên cô mùa đông này tốt nhất nên nghỉ ngơi, bả vai của cô khả năng thương tổn là rất lớn, ảnh chụp cảm ứng tia hồng ngoại cũng có biểu hiện, bả vai cô hơi ẩm cũng rất nhiều......"

Vương Thiến biết Nạp Lan Chi là người không thích giác hơi nhất trong toàn đội, mỗi lần đội viên đi giác hơi cô đều từ chối, hiện tại cũng không thể chiều theo cô được nữa, "Trước kia kêu em đi giác hơi nhiều một chút, em không nghe, cho rằng còn trẻ. Các ngươi mỗi ngày tiếp xúc với nước nhiều, hơi ẩm dễ xâm nhập thân thể, hiện tại chỉ có thể nghỉ một mùa giải thôi."

Thời điểm Dương Vũ đuổi tới, bác sĩ quyết dịnh xong phương án dưỡng bệnh cho Nạp Lan Chi, mỗi ngày châm cứu mát xa kết hợp giác hơi.

"Có thể theo kịp sang năm thế vận hội Olympic chứ?" Dương Vũ cũng rất quan tâm vấn đề này, đối với một vận động viên, thế vận hội Olympic chính là ước mơ luôn theo đuổi.

"Một đoạn thời gian này hảo hảo điều trị là có thể. Thời gian này tuyệt đối không thể tiến hành huấn luyện, bả vai cùng đầu gối của cô ấy phụ tải rất lớn, hạng mục bơi lội này quá mệt mỏi, vai cùng đầu gối sử dụng quá độ." Bác sĩ lại lần nữa cảnh cáo.

Dương Vũ cùng Vương Thiến đều gật gật đầu.

"Hôm nay liền báo cáo với đội, giải đấu mùa đông toàn bộ không tham gia, đem trọng điểm đặt ở thế vận hội Olympic sang năm." Dương Vũ dặn dò nói, may mắn hắn tháng trước mua cho cô bảo hiểm toàn thân, vận động viên thật sự rất dễ phát sinh sự cố, Dương Vũ cũng hy vọng tất cả các chấn thương đều không cần tìm tới cửa, nhưng khả năng này không lớn, vẫn nên mua nhiều mấy cái bảo hiểm đề phòng nguy hiểm vẫn tốt hơn, ai biết tháng này liền phài dùng tới rồi.

Đạo lý này Nạp Lan Chi đều hiểu, chỉ là loại thời điểm này có vẻ quá mức vô lực, viêm khớp sẽ đi theo cô cả đời, chỉ cần cô không cẩn thận một chút, liền sẽ tái phát, vì bơi lội trả giá đại giới quá nhiều, thậm chí là đánh đổi nửa người dưới khỏe mạnh của bản thân. Nạp Lan Chi nhớ tới các đồng bạn trong đội.

Nước Z thể chế là cử quốc thể dục chế, chỉ cần bạn lựa chọn thể dục, cả đời này gần như chỉ có thể đi theo nó, ít nhất năm tháng thanh xuân đều đem dùng vào tập luyện, không có đường rút lui, mỗi người đều vì một khối huy chương thế vận hội Olympic kia mà nỗ lực, có huy chương còn có chút kinh tế chống đỡ, không có huy chương không có danh khí, còn có một thân thương bệnh, nửa đời sau giống như phế vật.

Chính là ở quốc gia khác, vận động viên có thể là nông dân có thể là người chèo thuyền, có thể là các ngành các nghề khác, ngoài chức nghiệp chính ra bọn họ còn có thể theo đuổi các thứ mà bọn họ hứng thú, cũng có thể đạt tới trình độ chuyên nghiệp, tham gia thế vận hội Olympic, mặc dù ngày sau bọn họ không hề làm vận động viên, bọn họ vẫn như cũ đều có thể trải qua sinh hoạt của người bình thường.

Nạp Lan Chi không thiếu tiền, cũng chưa bao giờ sợ giải nghệ. Có lẽ là lúc này đây thương bệnh làm cô có chút đa sầu đa cảm, cô nhớ tới Ngô An nói, "Đối với người như chúng ta mà nói, huy chương có ý nghĩa tuổi già có thể dựa vào, chúng ta trừ bỏ chiến thắng thì không còn lựa chọn nào khác."

"Nếu một vận động viên bị chấn thương thì vĩnh viễn không thể khôi phục như ban đầu, phía đội có phải liền trực tiếp từ bỏ hay không?" Nạp Lan Chi đột nhiên hỏi.

Vương Thiến ngẩn người, cho rằng Nạp Lan Chi bởi vì viêm khớp nên suy nghĩ nhiều, "Đừng nghĩ nhiều, sẽ tốt thôi, vẫn là có thể đuổi kịp thế vận hội Olympic."

Nạp Lan Chi tâm chìm vào đáy cốc.

Lộc Cộc ở bên cạnh Nạp Lan Chi đảo quanh hồi lâu cũng không được nữ chủ nhân chú ý, a ô một tiếng ghé vào trên thảm, ủy khuất mà ô ô nuốt nuốt.

Nạp Lan Tông từ Dương Vũ bên kia biết được tin tức, hôm nay liền tan ca sớm trở về gấp. Nạp Lan Tông vừa vào cửa Lộc Cộc liền triền đi lên, Nạp Lan Tông vỗ vỗ đầu nó.

"Khớp xương thế nào? Rất đau sao?" Nạp Lan Tông lo lắng sốt ruột, chuyện hắn sợ nhất vẫn tìm tới A Chi.

Nạp Lan Chi ngồi dậy, lắc đầu, "Bôi thuốc mỡ rồi, khá hơn nhiều. Bác sĩ nói không tính quá nghiêm trọng."



Nạp Lan Tông dựa tới gần cô ngồi xuống, "Cảm giác không thoải mái? Làm sao vậy?"

"Em nghĩ nếu những vận động viên không giành được huy chương mà giải nghệ, sẽ sinh hoạt như thế nào? Bọn họ cái gì cũng không biết, từ nhỏ đến lớn, có lẽ chỉ có một việc — tập luyện. Thì sinh hoạt như thế nào đây?" Nạp Lan Chi cắn môi dưới, "Mỗi một vận động viên trong ngoài cơ thể đều là thương bệnh chồng chất, không phải tất cả mọi người đều giống như em có thể không cần lo lắng trị liệu, có lẽ còn có rất nhiều người không có tiền trị liệu."

"Hôm nay làm sao vậy?" Nạp Lan Tông cảm nhận được Nạp Lan Chi không bình thường, thật cẩn thận mà nhìn khuôn mặt cô.

Nạp Lan Chi xả không ra tươi cười, "Em nghĩ tới Ngô An, chị ấy bởi vì vết thương cũ ở bả vai tái phát, bị trong đội vứt bỏ."

"Nói thật, anh hy vọng em giải nghệ trước thời gian, vận động viên không phải cái chức nghiệp lâu dài, sớm hay muộn đều là phải giải ngũ, anh không hy vọng em mang theo một thân chấn thương mà giải nghệ. Khỏe mạnh mới là quan trọng nhất, đối với chúng ta mà nói, huy chương không thắng nổi em được khỏe mạnh, có hay không đều không sao cả." Nạp Lan Tông biết bệnh nghề nghiệp của Nạp Lan Thừa Lập, đối với hắn mà nói, A Chi là thay hắn lựa chọn thể thao, nếu cô mang theo thương bệnh đầy người, Nạp Lan Tông sẽ cảm thấy rất có lỗi với A Chi, theo lý tất cả nhưng cái đó nên là hắn thừa nhận.

Nạp Lan Chi cười nhạt, "Em biết, em sẽ không đánh đổi sức khỏe sau này của bản thân, em chỉ là lo lắng cho những vận động viên đó không có nguồn thu nhập."

Nạp Lan Tông nghĩ nghĩ, búng tay một cái: "Cái này dễ thôi, chúng ta có thể thành lập một quỹ."

............................

Chúc mừng ngày quốc tế phụ nữ

♪♬((d⌒ω⌒b))♬♪

Bấm ⭐ cho mình thêm động lực nhé!

Chương tiếp theo sẽ có vào đầu tháng 4.

Hiện tại mình đang đi thực tập nên k edit được. ❤❤❤

Chương có chỗ không thích hợp thì bình luận nhé
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.