Nạp Lan Tông nghĩ nghĩ, búng tay một cái: "Cái này rất dễ, chúng ta có thể thành lập một quỹ."
"Quỹ?"
"Đúng vậy, chính là quỹ, có thể trợ giúp các vận động viên xuất ngũ tìm công việc, cùng với kinh tế sinh hoạt sau này được bảo đảm. Vận động viên sau khi giải nghệ, rất khó có thể tìm được công việc ngay, sẽ có một khoảng thời gian không có thu nhập, quỹ có thể trợ giúp bọn họ vượt qua đoạn thời gian đó, mặt khác, nếu vận động viên có mong muốn đi tiến tu, tìm công việc tốt hơn, quỹ cũng sẽ nỗ lực trợ giúp bọn họ. Đây đều có thể là phạm vi công tác của quỹ." Nạp Lan Tông lời nói vừa chuyển, "Nhưng để duy trì vòng quay của quỹ là một cái vấn đề nan giải, chỉ bằng sức của chúng ta là không có khả năng duy trì một quỹ vận hành được, nhìn chung toàn bộ hệ thống quốc dân, vận động viên chiếm số ít, nhưng nếu tính đến số lượng chính xác, cũng không thiếu."
Nạp Lan Chi cũng không thể không thừa nhận, tiền của cô nếu như đi nuôi một quần thể, thật sự là như muối bỏ biển, vì cô phá kỷ lục thế giới, đã cùng Đội Quốc Gia ký kết hiệp nghị một lần nữa, lương tháng điều chỉnh lên một vạn, xem như lương cao. Cô còn có một ít đầu tư, ZC mỗi năm chia hoa hồng, mấy cửa hàng mặt tiền cùng một phòng đơn ở chung cư cho thuê, còn có một ít đầu tư nhỏ khác, có lẽ còn có thể hơn lợi nhuận của Trung Tâm giải trí Ngu Nhạc, nhưng mà, cô cũng phải tiêu tiền, không có khả năng đem toàn bộ gia sản của bản thân quăng vào.
"Anh tiếp tục nói."
Nạp Lan Tông thấy Nạp Lan Chi không cắn câu, ho khan hai tiếng tiếp tục nói: "Thứ nhất, có thể dựa vào ngoại giới quyên góp, vận động viên cũng có không ít người rất có tiền, có lẽ có một bộ phận những người này nguyện ý quyên góp. Tiếp theo, vận động viên trong thời gian vẫn còn hoạt động có thể lấy ra một phần tiền lương của mình coi như mua một cái bảo hiểm, tốn tiền là nhất định, nhưng giảm bớt áp lực cho chúng ta."
"Nói cách khác hai bút cùng vẽ, chỉ có vận động viên trong thời gian còn hoạt động giao ra một phần thu nhập, thì sau khi giải nghệ liền có thể lấy tiền xuất ngũ không phải? Kỳ hạn bao lâu? Không có khả năng vẫn luôn cấp xuống đi." Nạp Lan Chi không tự giác mà nhấp một ít nước chanh, nhuận nhuận cánh môi khô ráo.
"Có thể tùy thuộc vào mức tiền họ nộp vào trước khi giải nghệ, tựa như mua bảo hiểm, dựa theo lúc trước cấp tiền để phân cấp bậc, theo đó sau khi giải ngũ hưởng thụ trợ cấp cũng không giống nhau. Nhưng em phải biết rằng, em thu tiền khẳng định là rất ít, mà lúc sau muốn trợ cấp sẽ vượt xa hơn nhiều số tiền họ bỏ ra. Quỹ của em có mục đích từ thiện, không thể giống với bảo hiểm. Anh cũng không phải rất hiểu cái này, nhưng anh có thể giới thiệu cho em mấy người chuyên nghiệp."
Nạp Lan Chi cũng chưa gật đầu vội, thế giới của người trưởng thành không phải lúc nào cũng thuận lợi, đôi khi bản thân tưởng rất dễ dàng nhưng khi bắt tay làm mới biết có bao nhiêu khó khăn, cô không nhất định có thể làm tốt một cái quỹ, trước khi cô chưa có suy xét rõ ràng, Nạp Lan Chi chưa quyết định vội, "Em phải suy xét lại, em còn chưa xác định em có thể làm nó tốt hay không."
Nạp Lan Tông tùy cô, hắn không có cách nào cự tuyệt A Chi mỗi một hợp lý yêu cầu, tư tâm, hắn cũng không nguyện ý A Chi tiếp tục chức nghiệp bơi lội, ở góc nhìn của hắn, trong nhà như vậy là đủ rồi, cho dù A Chi không làm cái gì, trong nhà cũng có thể nuôi cô, hiện tại để cô tiếp tục bơi lội, chính là xem ý nguyện của cô, nhưng hiện tại thân thể cô xảy ra vấn đề, Nạp Lan Tông muốn cho A Chi giải ngũ ý tưởng càng mãnh liệt thêm.
A Chi lúc trước cũng là thi đậu Đức Uy, nếu đi theo con đường bình thường, cô hoàn toàn có thể thi vào một trường đại học 985, mà không phải như bây giờ làm cho cả người bị thương, A Chi đã phá kỷ lục thế giới, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện của ba, cũng không cần thiết ở nơi đó liều mạng.
Phó Trí Thành là từ Phó Trí Ninh bên kia biết được tin tức, chờ đến tan tầm về nhà, trực tiếp đến cách vách.
"Em không có gì trở ngại, chỉ là viêm khớp." Nạp Lan Chi bị anh "kiểm tra toàn thân" cũng bị làm cho hết chỗ nói rồi, cô chỉ là viêm khớp lại không phải xảy ra tai nạn xe cộ.
Nạp Lan Tông đơn giản mắt không tâm không phiền, trốn vào trong phòng.
Phó Trí Thành: "Viêm khớp càng không xong, loại này không trị dứt bệnh mới là tra tấn người nhất. Cùng trong đội xin nghỉ chưa? Trong khoảng thời gian này như thế nào?"
Nạp Lan Chi ôm ôm gối: "Đã xin phép hết rồi, giải mùa đông năm nay em không tham gia. Bác sĩ nói, muốn châm cứu kết hợp giác hơi, trong cơ thể em hơi ẩm quá nặng."
Phó Trí Thành thấy trong phòng không còn máy phun sương.
"Ân, có quan hệ tới việc em dùng máy phun sương. Trong phòng khí ẩm nhiều, nhưng ra ngoài thì lạnh với hanh khô. Đối khớp xương thương tổn quá lớn." Nạp Lan Chi sờ sờ đầu gối.
Phó Trí Thành biết loại bệnh viêm khớp này phát tác lên là từng chút từng chút tra tấn người, hơn nữa không thể hoàn toàn chữa khỏi, chỉ cần có một chút tác động thì rất dễ bị tái phát, đối với Nạp Lan Chi là vận động viên bơi lội mà nói, viêm khớp hoàn toàn có thể nói là đã bị cướp mất chức nghiệp, anh cùng Nạp Lan Tông giống nhau, trong lòng cũng hy vọng cô giải nghệ sẽ tốt hơn.
"Chính là lúc em bơi lội liền phải ngâm mình trong nước."
Nạp Lan Chi nhìn anh một cái, "Em biết anh muốn em giải nghệ, chỉ là, chưa một lần tham gia thế vận hội Olympic, em không cam lòng."
Năm đó cô không nghĩ tiến vào giới bơi lội, hiện tại làm cô rời đi, cô luyến tiếc. Nạp Lan Chi cũng sẽ mê mang, cô không bơi lội nữa thì sẽ làm cái gì? Tựa như sau năm mười sáu tuổi ấy, cô đem tất cả mục tiêu nhân sinh đều định nghĩa vì bơi lội, cô cho rằng cô sẽ bơi tới khi cô không thể bơi mới thôi, tuyệt không phải ở bốn năm sau liền đình chỉ chức nghiệp kiếp sống.
"Vậy sau kì thế vận hội sang năm thì có thể giải nghệ chứ?" Phó Trí Thành lại hỏi.
Nạp Lan Chi làm không đáp.
"Chính em cũng biết không thể hồi phục phải không? A Chi, chúng ta không phải bức em giải nghệ, chỉ là, ngươi không nên lấy sức của của bản thân ra đánh đổi."
Nạp Lan Chi bắt lấy tay anh, chơi đùa với từng ngón tay của anh.
Phó Trí Thành chưa từng thấy bộ dáng cô ủy khuất như vậy, thở dài xem như tước vũ khí đầu hàng. "Giảm bớt lượng huấn luyện, được không?"
Nạp Lan Chi gật đầu, đôi mắt hướng anh chớp chớp.
Nạp Lan Chi lúc này mới cùng anh nói tới việc thành lập quỹ, Phó Trí Thành đối với việc này cái biết cái không, không biết nhiều người chuyên nghiệp cũng như kiến thức chuyên môn như Nạp Lan Tông, nhưng lúc nêu ý kiến thật ra rất phù hợp tình huống thực tế.
Thứ nhất, cùng Đội Quốc Gia hợp tác, đối với tình trạng của từng vận động viên sẽ càng hiểu biết hơn. Thứ hai, tìm các hiệp hội hợp tác, các tổ chức quản lý quỹ, tạo điều kiện cho tuyển thủ sau khi giải nghệ có thể lựa chọn làm huấn luyện viên hoặc là tiến vào các hiệp hội làm việc, hợp tác nhiều mặt có thể giảm bớt áp lực.
Mặt khác mấy năm nay truyền thông cũng đưa tin rất nhiều về hoàn cảnh sinh hoạt gian nan sau khi giải nghệ của các vận động viên, việc này tạo áp lực rất lớn cho bộ thể thao, Đội Quốc Gia, hiệp hội, quốc gia đã nuôi một đám tuyển thủ trong thời hạn huấn luyện, sẽ không có khả năng có tài lực đi nuôi một đám tuyển thủ đã giải nghệ được, lúc này nếu có quỹ hội như vậy xuất hiện, quốc gia tuyệt đối sẽ mạnh mẽ hỗ trợ.
Vận động viên trong thời hạn huấn luyện nộp tiền bảo đảm chẳng qua là không để quỹ thiếu hụt đến quá khó coi, mà vận động viên trong thời hạn huấn luyện cũng không có khả năng mỗi tháng lấy ra mấy ngàn để giao cho quỹ hội, này cùng công ty bảo hiểm không khác nhau, chỉ là quỹ hội thu rất ít tiền hơn, làm vận động viên sau khi giải nghệ hưởng đãi ngộ trợ cấp tốt hơn mà thôi.
Mấu chốt là đã các vận động viên đã giải nghệ, không có tiền, nên an bài như thế nào. Tôn chỉ của quỹ chính là trợ giúp cho các vận dộng viên đã giải nghệ, nếu bởi vì những người này không nộp tiền bảo đảm mà bỏ mặc, thì nó sẽ vi phạm ước nguyện ban đầu. Nhưng nếu họ có cùng hưởng thụ đãi ngộ như những người đã nộp tiền bảo đảm, vậy thì những người đã nộp tiền kia sẽ nghĩ như thế nào. Đều là vấn đề rất khó cân nhắc.
Vừa lúc được nghỉ dưỡng bệnh Nạp Lan Chi liền tìm hiểu về quỹ cùng với quá trình vận hành nó, Phó Trí Ninh phi thường ủng hộ cô, thậm chí tỏ vẻ nguyện ý cùng cô mở quỹ này.
Nạp Lan Thừa Lập cùng Thẩm Dĩnh biết cô bị viêm khớp, thì rất hoảng sợ, bệnh này đại đa số là người có tuổi mới bị, Nạp Lan Thừa Lập bắt đầu sinh ra ý tưởng để con gái giải nghệ sớm.
Lúc sau biết Nạp Lan Chi có ý tưởng mở một quỹ trợ giúp các vận động viên giải nghệ, cũng mạnh mẽ ủng hộ cô, thân là vận động viên đã giải nghệ nhiều năm, Nạp Lan Thừa Lập biết rất rõ tình trạng khó khăn của các vận động viên sau khi giải nghệ mà không được trợ cấp. Nếu trong nhà có vài phần của cải còn tốt, nếu là nhà nghèo, vậy thì không xong rồi, vận động viên từ nhỏ chỉ chuyên chú luyện tập một mục tiêu, những cái khác đều không biết, sau khi giải nghệ đều không tìm được công việc tốt.
Nhưng Nạp Lan Chi cũng không có vội vã triển khai, một bên học tập một bên tìm người chuyên nghiệp hiểu biết về vấn đề này.
Thực mau, một tháng qua đi, lễ Giáng Sinh rất nhanh liền sắp sửa đến.
Nạp Lan Chi không còn huấn luyện, quả thực rất nhàn rỗi, ngày thường chỉ cần đi châm cứu xoa bóp, hơn mười ngày một lần đi giác hơi. Hai tháng liền có thể khôi phục, nhưng giải đấu bơi lội mùa đông tháng mười hai liền bắt đầu rồi.
Tháng mười hai, đối với Jude mà nói cũng là cái thời điểm đặc thù. Tác phẩm mới của Jude《 Thần Điện 》 sắp công chiếu vào lễ Giáng Sinh, đơn vị phát hành là Disney.
Tháng tám quay xong, trải qua bốn tháng cắt nối biên tập chế tác hậu kỳ, hơn nữa còn tuyên truyền quảng bá, cơ hồ là không ngừng nghỉ, chỉ vì đuổi kịp kỳ lễ Giáng Sinh.
Nước Z không có khả năng công chiếu cùng lúc với bên này, Jude vẫn luôn tiếc Nạp Lan Chi không thể xem được đầu tiên, hy vọng cô có thể tới nước M xem lần đầu, Nạp Lan Chi còn đang chữa bệnh, không có khả năng đi.
Jude vịn cánh tay Kelven đi trên thảm đỏ, mỉm cười, trong miệng lại thầm oán giận: "Nếu là Ashlay tới thì thật tốt, em ấy hẳn có thể nhìn được màn biểu diễn của mình ở trong phim, quá loá mắt."
Kelven là khách quý, mời đến để lấy đề tài nhân tiện xem lần đầu, "Cô ấy không phải là vận động viên sao? Làm gì có thời gian rảnh?"
"Em ấy gần đây bị viêm khớp, đang nghỉ dưỡng bệnh, tới nước M chữa không phải vừa tiện sao, đúng là cố chấp girl." Đi tới cửa, Jude mới thôi oán giận.
Kelven nhún vai, "Chiếu lần đầu tôi hẳn phải xem biểu hiện của cô ấy mới được."
Thời điểm Nạp Lan Chi lên sân khấu thời lượng phim đã qua một nửa, nữ chính đang ở Thần Điện trên đường gắp tao ngộ bị đuổi giết, lúc này, người thừa kế cổ võ thế gia nước Z xuất hiện.
"Oa! Khốc!" Rạp chiếu phim phát ra rất nhiều kinh hô.
"Cô nàng này thực soái!"
"Lên sân khấu phương thức đặc biệt như thế."
Nạp Lan Chi diễn vai An cứu nữ chính, sờ sờ cổ nữ chính, ngửi ngửi: "Còn sống." Sau đó ghét bỏ mà dời cái mũi đi, tựa như ngại hôi.
"Ha ha ha ha." Rạp chiếu phim cười vang.
Ánh mắt Kelven sáng lên, cô gái này biểu tình rất tự nhiên, một chút cũng không giống người mới, không không không, cô không phải diễn viên, nhưng cô giống như là đã nhập diễn rất nhiều năm, tích lũy được không ít kinh nghiệm.
An giống như là nhân vật thúc đẩy cả bộ phim này, nửa phần trước không có điểm nổi bật, An chính là thuốc trợ tim, làm bộ phim này cho người ta cảm giác mới mẻ duy trì tới cuối phim.
Nạp Lan Chi được thêm lên hơn mười phút, là bộ phận nhân vật trọng yếu phần sau bộ phim, lúc An chết ở trong lòng ngực nữ chính, người trong rạp chiếu phim đều chảy nước mắt.
"Không, An, đừng đi!"
"An......"
Jude cũng nhịn không được xoa xoa khóe mắt, giờ khắc này cô minh bạch, hình tượng của An thành công rồi, rất thành công.
Carlo cũng vẫn luôn dùng sức vỗ tay, cái lão nam nhân này rất quật cường, lại không thể không thừa nhận, nhân vật An này quả thực chính là thần tới chi bút, đương nhiên nếu Carlo biết ngữ ngôn nước Z sẽ có câu "Thần tới chi bút" này.
Kelven cơ hồ không khống chế được bản thân, bắt lấy tay Jude: "Jude, tôi nghiêm túc, chúng ta đem Ashlay đào tới Hollywood đi, bơi lội có gì tốt, đóng phim điện ảnh đi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]