Tô Quan Khanh lại không tiếp lời, hắn khẽ khàng mở miệng: “Cô nương có biết không? Hồi nhỏ ta từng có một lần vô cùng đau khổ, lúc ấy ta cũng giống như bây giờ, đứng trên khối đá này.”
Hắn cúi đầu, nhìn xuống mũi chân mình, trong giọng nói tràn đầy vẻ cô liêu và thê lương: “Khi đó chẳng có ai đến tìm ta, chỉ có Đồng Đồng đến tìm ta.”
Hắn lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía Kiều Chiêu: “Lúc ấy nàng đứng ngay chỗ cô nương đang đứng. Cô nương đoán xem, lúc đó nàng đã nói gì với ta?”
“...Nói gì?”
“Nàng nói, huynh như vậy là muốn đem thân nuôi cá sao? Nhưng muội thấy cá chắc chẳng muốn ăn huynh đâu.” Khóe môi Tô Quan Khanh nhếch lên một nụ cười, dáng vẻ dường như rất vui vẻ, nhưng đáy mắt lộ ra lại là nỗi bi ai tột cùng.
Kiều Chiêu có chút không đành lòng bèn quay mặt đi, hồi lâu sau, nàng thở dài một hơi: “Thôi được rồi, huynh lên đây đi, ta cho huynh biết tung tích của A Đồng.”
Lời này vừa thốt ra, Tô Quan Khanh đang thất hồn lạc phách tức khắc hoàn hồn, vội vàng dùng cả tay chân bám lấy lan can thủy tạ mà leo lên.
Cột gỗ thủy tạ đã sớm mục nát, Kiều Chiêu sợ hắn ngã xuống, bèn đưa tay kéo hắn lên.
“Đa tạ,” Tô Quan Khanh còn chưa đứng vững đã vội vàng truy hỏi, “Đồng Đồng rốt cuộc đã đi đâu?”
“Tuệ Thành, quê cũ của Chung bá mẫu,” Kiều Chiêu đáp.
Trái tim vừa nhen nhóm chút hy vọng của Tô Quan Khanh lại chìm xuống. Tuệ Thành cách kinh thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mua-vi-hon-phu-bi-mu-ve-nha/5052613/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.