"Quan Khanh, ta đi cùng chàng nhé?"
Khi gia nhân đến truyền lời rằng Lão gia muốn gặp Tô công tử, Khương Đồng vừa dùng chổi quét tẩm hồ dán, đang định phết lên lòng bức họa, nghe vậy không khỏi lo lắng nhìn Tô Quan Khanh.
Tô Quan Khanh đứng dậy, lắc đầu, ôn hòa nói: "Không cần, nàng còn phải sửa tranh, ta đi một mình là được."
Hắn đặt tay lên vai người gia nhân, dường như nhận ra sự lo lắng của Khương Đồng. Bước được một bước, hắn quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng với nàng: "Yên tâm, lần này ta sẽ không làm cỏ đầu tường nữa. Cho dù Bá phụ tức giận đến mức muốn đ.á.n.h c.h.ế.t ta, ta cũng sẽ không đưa ra bất kỳ lời hứa trái lòng nào."
Khương Hoài Sơn đã được Chung Uyển Từ đỡ xuống giường, ngồi trên chiếc ghế thái sư ở chính đường. Ông vốn tưởng chỉ cần mình mở lời, Tô Quan Khanh nhất định sẽ lùi bước thỏa hiệp như những lần trước. Thế nhưng, lời Tô Quan Khanh nói ra lại thực sự nằm ngoài dự đoán của ông.
Khương Hoài Sơn trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Tô Quan Khanh đang quỳ trước mặt mình, như thể không dám tin vào tai mình.
"Ngươi, ngươi nói gì? Nói lại lần nữa xem!"
Tô Quan Khanh quỳ thẳng tắp: "Bá phụ, Bá mẫu, ta và Đồng Đồng lưỡng tình quyến quyến (yêu thương nhau sâu sắc). Ta biết kiếp này ta không thể kết làm phu thê với Đồng Đồng, nhưng ta thực sự không muốn xa nàng."
Giọng điệu hắn không hề kích động, thậm chí có thể nói là bình tĩnh, nhưng lại toát ra một sự kiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mua-vi-hon-phu-bi-mu-ve-nha/5052599/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.