Khi Tô Quan Khanh dần hồi tỉnh lại đôi chút, hắn cảm thấy cơn đau đã giảm đi rất nhiều. Tứ chi bách hài dường như đang du ngoạn trong một đám mây ấm áp, vô cùng dễ chịu. Đặc biệt là các ngón tay, những kinh mạch bị tắc nghẽn cũng có cảm giác thông suốt.
Hắn từ từ mở mắt, bên tai liền truyền đến giọng nói quan tâm lo lắng của Khương Đồng: "Quan Khanh! Chàng cảm thấy thế nào? Đỡ hơn chưa? Còn đau không?"
"Đồng Đồng..." Tô Quan Khanh thều thào.
"Ta đây," Khương Đồng đang ngồi trên giường hắn, không ngừng dùng hai tay xoa bóp các ngón tay cho hắn, "Sao rồi? Ta đã cho người đốt lò sưởi trong phòng lên rồi, chàng có thấy dễ chịu hơn chút nào không?"
Môi Tô Quan Khanh khẽ động, nhưng không nói nên lời.
Khương Đồng bỏ tay hắn xuống, dùng khăn lau đi những giọt mồ hôi rịn ra trên trán hắn, rồi dịu dàng nói với hắn: "Đừng sợ, Quan Khanh, ta vẫn luôn ở đây."
"Đồng Đồng..." Từ kẽ răng Tô Quan Khanh bật ra một tiếng nức nở trầm thấp, đôi mắt vô hồn phủ lên một tầng hơi nước.
"Ta đây, ta vẫn luôn ở đây." Khương Đồng nắm tay hắn, nhẹ nhàng đặt lên môi mình, hôn một cái.
"Ta cứ tưởng, nàng sẽ chẳng bao giờ để ý đến ta nữa."
Khương Đồng cúi xuống ôm lấy hắn: "Sẽ không đâu, không bao giờ nữa."
Sáng sớm hôm sau, Tô Quan Khanh tỉnh hẳn. Hắn có chút mơ hồ, đêm qua hình như Đồng Đồng đã đến? Hay chỉ là hắn nằm mơ? Hắn cử động tay, phát hiện tay mình đang nắm một thứ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mua-vi-hon-phu-bi-mu-ve-nha/5052597/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.