Những ngày này, Tô Quan Khanh sống vô cùng thanh tịnh.
Gia trạch họ Khương tuy lớn, nhưng ngoài Triệu Tước Sinh mỗi sáng tối đến vấn an, chẳng có ai lui tới quấy rầy hắn. Ngay cả gia nhân mà Khương Đồng sai đến hầu hạ, cũng thường xuyên vắng bóng.
Tô Quan Khanh dùng bữa xong, lần mò sờ soạng, bưng chén t.h.u.ố.c thang đặt ở một bên. Vừa chạm tay vào, hắn đã không khỏi cau mày, nhưng không nói gì. Định bụng uống thuốc, bỗng nghe thấy tiếng Triệu Tước Sinh ngoài cửa.
"Sư phụ!"
Tô Quan Khanh dừng động tác, đặt chén t.h.u.ố.c trở lại bàn, cười đáp: "Tước Sinh, công việc hôm nay đã xong hết rồi sao?"
"Xong rồi ạ." Triệu Tước Sinh đi đến bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống, giọng nói nghe có vẻ uể oải.
"Sao vậy? Lại bị lão sư trách phạt sao?" Tô Quan Khanh đưa tay ra, muốn xoa đầu Triệu Tước Sinh.
Triệu Tước Sinh thấy hắn sờ nhầm hướng, vội vàng xê dịch chân một chút, chủ động đưa đầu mình vào lòng bàn tay sư phụ.
"Là do đệ t.ử quá đần độn, lỗi sai lần trước phạm rồi, lần này lại tái phạm. Lão sư giận mà phạt con cũng là lẽ đương nhiên." Triệu Tước Sinh ấm ức lẩm bẩm.
"Lão sư con... gần đây tâm tình có vẻ không được tốt?" Tô Quan Khanh dò hỏi.
Triệu Tước Sinh sụt sịt mũi, gật đầu: "Là không được tốt lắm."
Cả hai đều hiểu, Khương Đồng sẽ không để tâm trạng ảnh hưởng đến công việc. Hay nói đúng hơn, nếu nàng tâm trạng không tốt, nàng sẽ càng trở nên nghiêm khắc hơn, không chỉ với đệ t.ử mà còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mua-vi-hon-phu-bi-mu-ve-nha/5052596/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.