Khương Đồng vội vã quay người, toan xông ra ngoài, nhưng vừa quay lại, nàng liền khựng bước.
A Kiều đang đứng ngay sau lưng nàng, chăm chú nhìn nàng với vẻ mặt trầm tư.
“Ngươi... cử động được rồi sao?” Khương Đồng nhìn A Kiều thời trẻ, cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, trong lòng nhất thời cảm xúc ngổn ngang, nhưng vẫn phải cố làm ra vẻ không quen biết.
A Kiều không đáp lời, mà lại cúi đầu hành lễ: “Ơn cứu mạng của cô nương, A Kiều khắc cốt ghi tâm, ngày sau nhất định kết cỏ ngậm vành để báo đáp đại ân.”
“Ngươi chớ làm vậy, chẳng qua chỉ là chút công sức nhỏ thôi.” Khương Đồng đỡ hắn dậy.
Nàng đã vật lộn suốt cả ngày, sớm đã kiệt sức. Chẳng màng đến thân thể lấm lem bùn đất, nàng cứ thế ngồi phịch xuống giường, ngáp một cái dài, đôi mắt ngấn nước nhìn A Kiều: “Ta mệt rồi, muốn ngủ đây, ngươi cứ tự nhiên.”
“Vậy tại hạ xin cáo từ trước, ngày sau sẽ lại đến cửa tạ ơn.” A Kiều vừa nói vừa bước ra ngoài.
Khương Đồng dùng tay áo lau đi những giọt nước mắt trào ra, gọi hắn lại: “Ngươi có chỗ nào để đi không? Nếu không, hay là tạm ở lại đây ngủ một giấc?”
A Kiều ngạc nhiên quay đầu, định mở lời, nhưng chợt nhận ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi: “Ngươi! Ngươi biết ta là... Ngươi đã nhân lúc ta hôn mê, ngươi!”
“Xin lỗi,” Khương Đồng trấn an, “Ta chỉ sợ ngươi có những vết thương khác, nên đã giúp ngươi xem qua. Ngươi yên tâm, bí mật của ngươi ta không nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mua-vi-hon-phu-bi-mu-ve-nha/5052534/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.