Mộc Tiêu Hàn cố gắng xử lí đầu tóc của mình trong không gian.
Hít một hơi thật sâu. Cậu không muốn thừa nhận rằng mình đang ôm hận vì những việc vừa rồi.
Mao Cầu cố gắng né tránh phong trảm của Mộc Tiêu Hàn, trong lòng tự nhủ bản thân vừa nãy sao lại mất kiểm soát mà làm ra truyện tày đình như thế.
Vài nhúm lông trắng bị lưới gió cắt đứt rơi trên mặt đất. Mao Cầu nhảy sang một bên né tránh phong đao đang bay trong không khí và phun ra một quả cầu lửa từ miệng mình. Dù quả cầu lửa đã lớn hơn lúc đầu rất nhiều nhưng
"Chưa đủ! Mao Cầu, nó quá yếu!" Mộc Tiêu hàn vung tay bắn ra một khiên gió để chặn quả cầu lại.
Không chịu thua kém, Mao Cầu lại phun ra mấy quả cầu lửa, nhưng đều bị khiên của Mộc Tiêu Hàn chặn lại.
Sử dụng quá nhiều di năng khiến Mao Cầu kiệt sức, độ lớn của quả cầu lửa ngày càng giảm, dần đà Mao Cầu thật lâu mới có thể phun ra hỏa cầu. Một quả cầu lửa bay ra, Mao Cầu thở hổn hển vì kiệt sức.
Mộc Tiêu Hàn chớp lấy cơ hội, vung tay phải, dùng sức gió nâng một màn nước trong hồ đánh về phía Mao Cầu.
Mao Cầu không thể né tránh, lập tức bị nước tạt ướt sũng người. Quả cầu lửa còn kẹp trong miệng khiến mặt nó méo mó.
"Uông, Khụ!" Từ trong miệng Mao Cầu nhả ra một làn khói rồi lảo đảo ngã xuống đất, thè lưỡi thở hổn hển.
Mao Cầu từ trên xuống dưới ướt nhẹp, bộ lông rối bù, đôi tai cụp xuống nhìn thật sự nhem nhốc.
Ô.. Ô! Chủ nhân ta chịu thua, người đây là ngược đãi động vật. Mao Cầu lăn lội trên mặt đất dù có chết cũng không chịu đứng dậy.
Mộc Tiêu Hàn trông bộ dạng của Mao Cầu như thế tuy không cười nhưng đã không tiếp tục huấn luyện nó nữa. Dù mới thức tỉnh nhưng nó có thể làm được như vừa rồi đã là rất tốt rồi. Khi di năng của Mao cầu được cải thiện cậu sẽ tiếp tục chiến đấu với nó.
"Được rồi, ta không bắt nạt mi nữa. Lại đây, ta tắm rủa cho." Mặc dù mạt thế đã làm trai lì cảm xúc của cậu, khiến cậu trở lên lạnh lùng nhưng đứng trước tình huống này, trước một quả cầu lông mềm mại dễ thương này cậu không khỏi mền lòng.
Thấy chủ nhân không còn ý định huấn luyện mình nữa, Mao Cầu đứng dậy chạy đến bên chân chủ nhân, nó chính là cao thủ trong việc tự chữa lành vết thương cùng bộ não mau quên nỗi đau.
Dù sao Mao Cầu cũng mới thức tỉnh dị năng, Mộc Tiêu Hàn cũng đã nương tay với nó. Mao Cầu không hề bị thương nhưng lông của nó bị gió quét rụng vài đám, bộ lông hoàn hảo mền mại giờ thì chỗ cao chỗ thấp rất buồn cười.
Cậu cẩn thận tắm rửa cho Mao Cầu. Có lẽ chó vốn không thích tắm rửa, mỗi lần tắm, nó lại lắc lư làm nước bắn tung tóe lên người Mộc Tiêu Hàn.
Phải mất rất nhiều công sức cậu mới tắm rửa sạch cho Mao Cầu. Thêm thức ăn cho nó xong, Mộc Tiêu Hàn cũng tắm rửa sạch sẽ, cả người đầy mồ hôi thật sự rất khó chịu.
Sau khi rời khỏi không gian, bên ngoài trời đã tối đen, trong nhà không có ánh sáng, điện nước đều đã bị cắt đứt, đèn đã không thể bặt được.
Cậu lấy ra một cái đèn bàn có thể sạc lại được từ trong không gian, ánh sáng mong manh thắp sáng căn phòng. Cậu đem bữa tối chuẩn bị sẵn trong không gian ra và chậm rãi ăn.
Ở kiếp trước cậu chưa từng được ăn những bữa ăn như thế này trong mạt thế, bữa nào cũng chỉ là bánh quy và những thứ tương tự. Sau một thời gian dài bị suy dinh dưỡng, cậu dần trở lên xanh xao và gầy gò, mái tóc rối loạn, quần áo rách rưới chẳng khác gì kẻ ăn mày. Dù ăn không đủ bữa nhưng cậu vẫn phải cố sức đối phó với tang thi. Phải đến khi tang thi có tinh hạch mới có thể dùng nó đổi đồ vật, cuốc sống nhờ thế cũng trở lên tốt đẹp hơn. Tuy nhiên cậu vẫn không đủ khả năng để ăn những thứ như trái cây, rau củ, thịt thà, Trong mạt thế, thực vật cũng bị nhiễm virus và biến dị, biến thành thứ cực kì đáng sợ đến mức tang thi gặp phải cũng phải tránh xa chứ chưa nói đến con người. Sau này người ta mới có thể trồng cấy ở căn cứ nhưng sản lượng không nhiều, giá rất đắt, chỉ có những người đứng đầu mới có thể mua được.
Giờ đây với không gian tuyệt vời này, Mộc Tiêu Hàn không cần phải lo lắng về vấn đề này nữa.
Ăn tối xong, cậu dùng thần thức kiểm tra xung quanh, sau khi thấy không có gì bất thường mới đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Mộc Tiêu Hàn bị tiếng xe chạy đánh thức, sau khi uống nước linh tuyền trong không gian, giác quan của Mộc Tiêu Hàn trở lên rất nhạy bén, ngay cả những âm thanh nhỏ cũng có thể nghe thấy được.
Cậu mở cửa nhìn đường phố, mấy chiếc ô tô đang chạy cách đó không xa, dừng lại cạnh cây xăng. Sau đó hơn chục người xuống xe, trong đó có một người đàn ông, một phụ nữ và hai đứa trẻ, vẻ mặt xấu hổ và một số người còn lại dính đầy máu trên quần áo.
Những người đó nhìn thấy Mộc Tiêu Hàn đửng trong cửa hàng tiện lợi, đều rất bất ngờ, theo phản xạ hướng vũ khí về phía cậu. Sau khi nhìn rõ là người chứ không phải tang thi thì mới từ từ hạ vũ khí xuống.
"Này tiểu huynh đệ, là cậu đã giết hết những tang thi ở đây à?" Người đặt câu hỏi là một người đàn ông trung niên trong nhóm, khoảng 40 tuổi, có lẽ chính là người cầm đầu. Vừa nói ông ta vừa tiến lại gần Mộc Tiêu Hàn, hiển nhiên là họ cũng nhìn thấy đám tang thi bị cậu giết ở trạm xăng.
"Ừ" Cậu lạnh lùng nói.
Thấy Mộc Tiêu Hàn không có ý định nói thêm, người đàn ông trung niên cũng không nói chuyện với cậu nữa, chỉ huy một số người đi đổ xăng, còn những người khác thì đi đến cửa hàng tiện lợi tìm đồ ăn.
Mộc Tiêu Hàn lên xe đang định nổ máy thì người đàn ông lại đi đến.
"Tiểu huynh đệ, tôi thấy cậu đi một mình, có muốn đi cùng chúng tôi không để có thêm người giúp dỡ dọc đường. Bọn tôi muốn đến thành phố A" Người đàn ông thấy cậu dù trẻ tuổi nhưng có thể giết hơn 20 con tang thi nên có ý muốn chiêu mộ. Con người cần phải hợp lực lại đối phó với tang thi để dành phần thắng trong thế đạo này. Thế giới hỗn loạn, những người có thực lực đồng nghĩa với việc có nhiều cơ hội bảo hộ bản thân chu toàn.
"Không, tôi đi thành phố B." Nói xong cậu lái xe rời đi, mặc kệ phản ứng của người đàn ông.
Thành phố H và thành phố B cách nhau bởi nhiều tỉnh lẻ, muốn đến thành phố B phải đi qua thành phố A, thành phố N và thành phố Y. Đi cùng họ không phải là không được. Nhưng sau mạt thế, lòng người khó đoán, hơn nữa tự mình thu thập vật tư khi có nhiều người thật sự không tiện, chỉ có thể một thân một mình di chuyển.
Nhưng những con đường này không dễ đi, khi mọi người thoát khỏi khủng hoảng lúc đầu chắc chắn có rất nhiều người bỏ chạy, đường cao tốc đã bị chặn đứng, khi đó mọi người không còn cách nào né tránh hoặc trốn thoát và bất đắc dĩ trở thành mục tiêu của tang thi, những cuộc thảm sát đẫm máu. Mộc Tiêu Hàn kiếp trước đã từng trải qua nhưng đã may mắn trốn thoát nhưng có rất nhiều người không có vận may đó, bị nhốt trong xe, bị tang thi cắn xé đến chết.
Cho nên bây giờ cậu cần phải nhanh chóng di chuyển và phải đi đường nhỏ khi cần. Dù sao cậu sống sót trong mạt thế 10 năm, đã đi qua rất nhiều con đường, đã rất quen thuộc.
Cậu chưa từng nghĩ đến việc đến thành phố B trước mạt thế, sau khi nghĩ kĩ cậu vẫn quyết định từ bỏ. Thành phố B là thủ đô của đất nước nơi quân đội tọa lạc, có rất nhiều hầm trú ẩn nên lãnh đạo đã nhanh chóng phản ứng và huy đông quân đội đi tiêu diệt tang thi đồng thời thiết lập căn cứ. Mặc dù nơi đó tương đối an toàn nhưng không có nơi nào là ăn toàn tuyệt đối trong mạt thế. Nếu bạn không chịu làm việc cho căn cứ hoặc ra ngoài giết tang thi thì bạn chỉ có chết đói, đừng mong chính phủ sẽ thu lưu bạn miễn phí.
Tang thi trong mạt thế sẽ liên tục tiến hóa và tất nhiên dị năng giả cũng vậy nhưng dị năng giả cùng cấp không thể đánh bại tang thi, càng tiến hóa thể lực và tốc độ của tang thi càng trở lên mạnh mẽ. Con người mãi không thể so sánh được, dù tiến cấp không ngừng nhưng dù dị năng giả cấp 8 gặp tang thi cùng cấp cũng chỉ có thể trốn chạy.
Mặc dù bây giờ dị năng của cậu đã đạt đến cấp 3 nhưng tang thi cũng tiến hóa rất nhanh, động, thực vật cũng biến dị giống tang thi là mối đe dọa không thể coi thường, vậy nên cậu không thể lơ là. Thông qua chiến đấu để tích lũy kinh nghiệm và hấp thụ tinh hạch, tốc độ tiến cấp cũng sẽ trở lên nhanh hơn. Trong mạt thế, cậu không chỉ cần phải cẩn thận với tang thi mà còn phải cảnh giác với những người xung quanh vì vậy chỉ với năng lực hiện tại của cậu là không đủ. Chỉ có khi cậu đủ mạnh cậu mới có thể tồn tại vững chắc trong mạt thế mà không phải sợ hãi bất kì mối đe dọa nào.
Sau khi suy nghĩ tất cả những việc này, Mộc Tiêu Hàn đã hủy bỏ kế hoạch đến thành phố B trước đó. Mặc dù chặng đường đầy rẫy nguy hiểm nhưng nếu có thể nâng cao thực lực thì cái giá này cũng rất xứng đáng. Trên đường, cậu cần tiếp tục chiến đấu và trở lên mạnh mẽ hơn. Hơn nữa không phải lúc nào cậu cũng có thể ở lại thành phố B, nên việc đến đó cũng chỉ là quyết định tạm thời. Cậu không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì nhưng cậu biết từ lúc cậu trọng sinh, quỹ đạo đã đi lệch kiếp trước. Thành phố B không phải lúc nào cũng an toàn, một số căn cứ lớn kiếp trước ở đoạn sau mạt thế đã bị làn sóng tang thi phá hủy chỉ trong một đêm.
Trên đường đi, cậu không hề trì hoãn chút nào, không găp phải bất kì tang thi nào quá mạnh nên có thể đối phó dễ dàng. Cậu đã đi qua rất nhiều ngôi làng nhỏ và tiếp tục di chuyển mà không dừng lại.
Bật radio, một giọng nữ có chút mệt mỏi vang lên: "Các thính giả, toàn thế giới đang phải đối mặt với cuộc khủng hoảng lớn nhất từ trước đến nay- mối nguy hại từ tang thi. Tôi tin rằng các bạn đã gặp phải nó. Có thể các bạn đã mất đi người thân yêu của mình. Đừng từ bỏ hi vọng, những người bạn thân mến. Chính phủ và quân đội đã hành động để chống lại tang thi và xây dựng căn cứ. Tôi tin rằng chỉ cần chúng ta đoàn kết thì có thể vượt qua mọi khó khăn.." Những điều tôi vừa nói không phải tin tức chính, sau đây sẽ là những báo cáo chi tiết về điểm mạnh và điểm yếu của tang thi cũng như nơi xây dựng căn cứ.
Tình hình này gần giống với kiếp trước. Cậu tắt đài, trời đã ngà tối sau chặng đường dài, hành động một mình trong buổi tối rất nguy hiểm nên cậu cần tìm nơi để nghỉ chân.
Đếm tối, Mộc Tiêu Hàn cuối cùng cũng tìm được một trấn nhỏ, lái xe đõ lại bên đường. Ngoại trừ cánh cổng lớn chắc chắn, lối vào thị trấn đã bị chặn bởi 1 bức tường đất dày, cổng cũng chỉ có thể để 1 chiếc xe đi qua mỗi lượt.
Chắc hẳn phải có người có Thổ hệ dị năng trong thị trấn này, Mộc Tiêu Hàn vừa suy đoán vừa quan sát xung quanh. Đi về phía cổng, chưa đến nơi cậu đã thấy có người đàn ông thò đầu từ bên trong ra hỏi: "Cậu là ai?"
"Lão ca, tôi vừa trốn thoát khỏi thành phố, hy vọng có thể ở lại đây vài ngày."
Người đàn ông đánh giá cậu: "Chờ ở đấy." Nói rồi, quay người vào trong.
Cậu kiên nhẫn chờ đợi, cũng không hề lo lắng sẽ không được vào. Dù sao mạt thế mới bắt đầu cậu còn có thế dùng vật tư để trao đổi.
Một lúc sau, có vài người đi ra, một trong số đó nói với cậu>
"Chúng tôi có thể cho cậu vào nhưng sẽ không cung cấp thức ăn"
'Được"
Nhìn Mộc Tiêu Hàn nhanh chóng đồng ý, người đàn ông không hề do dự mà cho người mở cửa để Mộc Tiêu Hàn chậm rãi lái xe vào.
Thị trấn ảm đạm, cửa ra vào và cửa sổ đóng kín, vắng vẻ, người dân nhốt mình trong nhà, thinh thoảng sẽ có vài người đàn ông trẻ và trung niên cầm vũ khí trên tay đi qua, chắc họ là lính tuần tra.
Mộc Tiêu Hàn được đưa đến một căn nhà trống, người dẫn đường giải thích, buổi sáng có người rời đi nên có một số căn nhà trống không. Đồ đạc vẫn còn nguyên vẹn, kể cả giường và các vật dụng khác nhưng thực phẩm và đồ liên quan thì không hề có. Nhưng cậu chẳng màng để ý, cậu có rất nhiều đồ ăn nên chuyển từ trong xe vào nhà một ít đồ đạc.
Thật may, mạt thế vừa bắt đầu nếu không muốn tiến vào nơi này thì số vật tư có lẽ đã bị giữ lại phân nửa.