Mộc Tiêu Hàn lại lần nữa tiến vào không gian tu luyện để củng cố tu vi của mình, có như thế khi đối phó với tang thi cậu mới vững tin.
Đến khi cậu ra ngoài đã là chiều ngày 27 tháng 9, bật TV lên, khắp nơi đều là tin tức virus lan truyền, những trường hợp tử vong đã bắt đầu xuất hiện, nhà nước yêu cầu người dân nên giảm thiểu thời gian ra ngoài.
Cậu nhanh chóng cầm tiền lái xe đến siêu thị. Trên đường người qua lại thưa thớt, sau khi đến siêu thị, cậu vọt vào siêu thị mua vật tư.
Trong siêu thị cũng có không ít người đang giành mua vật tư, có lẽ trực giác báo động sẽ có chuyện xảy ra, vì thế nên họ đã chuẩn bị sẵn. Người dân thường có thói quen dự trữ vật tư mỗi khi tai nạn tới, có lẽ điều đó đã trở thành truyền thống ăn vào máu của mọi người.
"Này! Thanh niên trẻ, cậu cũng đến mua hàng hả?" Một người nhiệt tình nói với cậu.
"Đúng vậy! Xem tin tức xong, trong lòng không yên, cũng muốn dự trữ chút đồ." Nói xong cậu liền chuyên tâm tranh mua.
Vừa thấy cậu không có ý định nói tiếp, người đàn ông cũng không nói thêm, bắt đầu hòa nhập vào làn sóng tranh mua.
Cậu tranh mua đủ thứ tận đến khi cốp xe không thể chứa được nữa mới bất đắc dĩ dừng lại. Thu mọi thứ vào không gian xong, cậu lên xe chạy về nhà, hiện tại cậu không cần lo lắng đến vấn đề bằng lái nữa, làm gì có ai còn tinh thần mà đi xem xét vấn đề này. Bởi vì ngày mai chính là ngày mạt thế chính thức buông xuống.
Đi xe vào bãi đỗ xe, đi qua xe rác nhỏ, cậu nghe thấy âm thanh truyền ra.
"Ô! Uông!" Thanh âm dị thường suy yếu.
Không kìm nén nổi tính tò mò, Mộc Tiêu Hàn tiến lên phía trước. Đây là? Nheo nheo mắt, Mộc Tiêu Hàn đánh giá sinh vật nhỏ yếu trong thùng rác.
Là cún con bị nhiễm virus T, toàn thân màu xám trắng, đôi mắt vẩn đục híp lại vô lực, miệng mở rộng thở hổn hển, trong miệng còn vương lại bọt trắng, không nhúc nhích nằm trong xe rác. Cún con đang xảy ra tang thi hóa, trách không được chủ nhân sẽ vứt bỏ nó.
Nhưng mà thật kì quái? Cậu nhớ động vật sẽ không tang thi hóa sớm như vậy.
Không có thời gian nghĩ nhiều, nhân lúc không ai chú ý, Mộc Tiêu Hàn nhanh chóng đem cún nhỏ thu vào không gian. Sau đó cậu về nhà, nhanh chóng tiến vào không gian.
Mộc Tiêu Hàn cứu cún con này cũng không phải không có lý do, cậu muốn dùng con cún này làm thí nghiệm nghiên cứu công dụng của linh tuyền, xem xem nó đối với virus tang thi có tác dụng không. Còn nữa, nếu có thể cứu sống, không biết chừng cun con này có thể trở thành trợ lực mạnh mẽ trong mạt thế. Động vật biến dị cường đại ở mạt thế chính là một tồn tại không thể coi thường.
Đem cún con đặt ở trên cỏ, pha loãng linh tuyền với nước sau đó chậm rãi rót vào miệng cún, chờ đợi điều kì diệu sẽ xảy ra.
Chỉ chốc lát sau, cún nhỏ toàn thân bắt đầu run rẩy, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ. Toàn thân cún nhỏ bắt đầu thải ra những thứ màu xanh đen ô uế khiến cho bộ lông đã chẳng sạch sẽ càng thêm nhơ nhuốc, mùi hương tanh tưởi lan tràn trong không khí.
Mộc Tiêu Hàn lấy ra 1 cái bồn tắm trẻ con, đổ nước linh tuyền pha loãng vào, kì kì cọ cọ một lúc lâu mới đem cún nhỏ rửa sạch sẽ, dùng khăn lau khô cho con cún nhỏ. Còn lại bồn nước bẩn đó, cậu chằng màng quan tâm bởi không gian sẽ tự động đem những thứ dơ bẩn loại khỏi không gian.
Cún nhỏ vẫn còn hôn mê, màu lông sau khi tắm rửa đã trở về màu trắng nguyên bản, cún con vẫn còn rất nhỏ, cơ thể trông rất gầy yếu. Đôi mắt gắt gao nhắm chặt, hô hấp cũng trở lên thông thuận, sắc mặt cũng đã tốt lên rất nhiều.
Mộc Tiêu Hàn vừa lòng gật đầu, xem ra nước linh tuyền vẫn rất hiệu nghiệm. Cậu nhẹ nhàng đặt cún nhỏ dưới bóng cây rồi rời khỏi không gian.
Nghĩ đi nghĩ lại, Mộc Tiêu Hàn vẫn mở máy tính ra, đăng kí một cái acc clone tại diễn đàn nổi tiếng, đăng một thông điệp "Ngày mai chính là mạt thế". Trong đó cậu cũng tỉ mỉ nói về tình huống xảy ra trong mạt thế, đặc điểm của tang thi, di năng, nhược điểm của tang thi, không thể để bị tang thi đánh, cắn bị thương, còn có một số nơi có căn cứ cho người sống sót.
Không ngoài dự đoán, thực nhanh có người đọc được tin cậu đăng, phần bình luận tràn đầy tiếng mắng chửi. "Bệnh tâm thần!" "Kẻ điên!"
Bất quá, Mộc Tiêu Hàn cũng không để ý, cậu cũng không trông cậy sẽ có người tin tưởng, cậu chỉ hy vọng khi mạt thế buông xuống, những người đọc được bài đăng của cậu còn có thể nhớ được một số nơi có căn cứ mà đến, từ đó có thể sống sót.
Vất vả mộ buổi trưa, cậu cũng đã đói bụng, thế là cậu đến phòng bếp ăn bữa tối. Sau khi ăn bữa tối, cậu pha một chén sữa bột tiến vào không gian.
Dưới bóng cây không còn thân ảnh của cục bông trắng, cậu đang định đi tìm thì nghe thấy tiếng gâu gâu phía bụi cây, thì ra cún nhỏ đang chơi đùa trong bụi hoa, trên người nó tràn đầy sinh lực và sức sống.
Tựa hồ là ý thức được có người đang nhìn nó, cún nhỏ ngẩng đầu thấy Mộc Tiêu Hàn, "Gâu gâu!" Cún nhỏ hướng Mộc Tiêu Hàn chạy đến, sau đó vui vẻ chạy vòng quanh chân cậu.
Tuy rằng lúc ấy đã bệnh đến không thanh tỉnh, nhưng cún nhỏ vẫn nhớ được hơi thở của người này. Huống hồ hơi thở của nhân loại này thực sự thoải mái, nó rất thich.
Nhìn bộ dáng đáng yêu ngoan ngoãn của cún con, Mộc Tiêu Hàn ngồi xuống đem sữa đặt trước mặt nó. Cún con vui vẻ liếm sữa trong chén.
Sờ đầu cún con, cảm giác thật sự thoải mái!
"Bạn nhỏ thật đáng yêu! Về sau ngươi đi theo ta đi."
"Uông!" Cún con như đáp lại lời của Mộc Tiêu Hàn.
"Vậy ta đặt cho người một cái tên, ừm.. nhìn lông ngươi trắng như thế này, tên Bạch Cầu thấy thế nào! Nếu không gọi Tuyết Cầu! Thôi vẫn là gọi Mao Cầu đi, từ xa nhìn người như một đống bông xù vậy!" Không chờ sự chấp nhận của người được đặt tên, tên của nó cứ như thế được quyết định.
"Gâu gâu!" Tiểu cẩu nghe không hiểu lời Mộc Tiêu Hàn nói, dù có nghe hiểu thì nó cũng không có cơ hội phản ứng.
Dàn xếp ổn thỏa cho Mao Cầu lúc sau, đem đồ chất đống trong không gian sắp xếp ngăn lắp, Mộc Tiêu Hàn đi thu hoạch thực phẩm đã chín, rồi lại một lần nữa gieo hạt giống xuống.
Sau khi thu xếp mọi thứ ổn thỏa, cậu định nghỉ ngơi để sáng mai bắt đầu xuất phát. Mạt thế đến, thành phố H không thành lập căn cứ nào cho người sống, thành phố H người dân đông đúc chẳng mấy chốc đầy rẫy tang thi rồi nhanh chóng thất thủ.
Mà ở bệnh viện, dù đã là buổi tối nhưng vẫn còn rất nhiều người, mấy hôm nay người bệnh ngày càng gia tăng, bệnh viện gần như đã chật chỗ. Chỗ trí mạng chính là người bệnh lần lượt tử vong, nhà xác bệnh viện chứa đều chứa không nổi. Mà người nhà của người chết đối với kết quả này không thể tiếp thu, họ không tin chỉ vì nhiễm virus mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi có thể khiến một người khỏe mạnh tới bệnh viện liền tử vong. Vì thế người nhà bệnh nhân đều không yên phận, đến bệnh viện khiếu nại, gây rối, một số người nhà còn thủ giữ di thể không chịu rời đi. Bác sĩ, y tá cũng không có biện pháp giải quyết đám người gây rối này chỉ có thể để mặc bọn họ gây sự.
Những người canh giữ di thể người thân cũng không biết thân nhân của họ sẽ tỉnh lại, nhưng tỉnh lại cũng không phải người mà bọn họ nhận thức mà là quái vật ăn thịt người.
Sáng sớm, khi mặt trời ló dạng, một tiếng thét thê lương chói tai vang vọng khoảng trời, như là một hiệu lệnh mở đầu, xung quanh liên tục vang lên tiếng thét đinh tai nhức óc làm bừng tỉnh Mộc Tiêu Hàn đang say giấc.
Cậu biết, mạt thế chính thức bắt đầu rồi. Không phải tất cả mọi người đều đem người nhiễm virus vào bệnh viện thế nên người thân những người bệnh nhân chính là những người đứng mũi chịu sào khi dị biến xảy ra.
Nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, từ không giân lấy ra song đao, sau đó ra cửa. Một đường chạy đến bãi đỗ xe, đem xe chạy khỏi khu nhà.
Ở trên đường cũng có vài bóng hình chính những con tang thi, Mộc Tiêu Hàn mắt không chớp mà dùng xe cán qua.
Gặp siêu thị nào trên đường cậu đều dừng lại, đi vào, gặp tang thi thì trực tiếp chém bay đầu, phá hỏng camera rồi đem các mặt hàng thu vào không gian. Hiện tại mọi người không dám đến đây mà ngây ngốc trốn trong nhà chờ đợi chính phủ chi viện. Cho dù có đi tìm cũng phải một thời gian sau. Cho nên mấy thứ này tất cả đều béo Mộc Tiêu Hàn.
Đương nhiên cậu sẽ không lấy hết mà lưu lại phần lớn đồ ăn có thể dự trữ như mì ăn liền, đồ hộp.. đến nỗi quần áo, đồ điện cùng những vật tư trong tủ đông cầu đều thu vào không gian.
Mộc Tiêu Hàn phát hiện sau khi có không gian cậu liền biến thành người cuồng thu thập, thấy thứ gì cậu liền muốn thu vào không gian. Đương nhiên trong mạt thế những thứ này đều không thể dùng tiền mua. Kiếp trước trong mạt thế cơn đói luôn theo sát, không có ngày nào cậu được ăn no. Hiện tại đồ ăn đầy đủ cậu tuyệt sẽ không để mình chịu thiệt.
Ngẫu nhiên cũng sẽ gặp được người sống hoảng loạn chạy trốn, Mộc Tiêu Hàn cũng không để ý chỉ chuyên tâm lái xe.
Quốc lộ căn bản không có xe nào chạy, dọc đường đi suôn sẻ, cậu chạy xe lên đường cao tốc, xem trên bản đồ, dọc tuyến quốc lộ này có một trạm xăng lớn trên giao lộ, lái xe đã ba bốn tiếng cậu muốn đến đó thu thập xăng.
Lúc này thành phố H là một mảnh hỗn loạn. Trong bệnh viện, những người vốn đã chết nay lại không có dấu hiệu mà tỉnh lại, gương mặt dữ tợn, đối với thân nhân bằng hữu không hề phòng bị của mình mà cắn xé.
"Ông xã! ANh rốt cuộc đã tỉnh lại, em biết anh sẽ không chết dễ dàng như vậy mà! A! Không! Ông xã, anh làm gì vậy? A!"
"A! Mẹ, ngài đừng cắn con! Con là Lệ Lệ, ngài không nhận ra con sao? Đau quá"
"Cứu mạng!"
Cùng là những cảnh tượng đó cũng đã xảy ra ở những nơi khác.
Buổi chiều, Mộc Tiêu Hàn đã tới được trạm xăng dầu, dừng xe tại trước của hàng tiện lợi, sau đó xuống xe. Nghe thấy động tĩnh, tang thi xung quanh đều dữ tợn hướng tới con mồi, ước chừng có hơn 20 con tang thi, còn mặc quần áo của nhân viên trạm xăng, rút ra song đao cậu nhẹ nhàng chém bay đầu những con tang thi tiến tới.
Mộc Tiêu Hàn đã tu luyện Song Nhậm Quyết đến trung kỳ tầng thứ tư, phong hệ dị năng đã đột phá đến cấp 3. Không có tinh hạch để hấp thụ năng lượng, cầu liền dùng linh khí thay thế tinh hạch, đem linh lực hấp thụ chuyển thành tinh thần lực. Tuy rằng tu vi không cao nhưng để đối phó với tang thi thì vẫn rất nhẹ nhàng.
Dùng linh lực tra xét, không phát hiện người sống, chỉ phát hiện vài cỗ huyết nhục mơ hồ. Xem ra người sống ở đây không biến thành tang thi thì chính là bị tang thi cắn xé.
Lúc này tang thi chỉ là loại bình thường, hành động chậm rãi, phản ứng trì độn, trong óc không có tinh thạch. Mà những con tang thi cấp 1 trong đầu có tinh thạch còn mấy ngày nữa mới xuất hiện, loại tang thi đó thì không thể dễ dàng đối phó như thế này.
Kiếp trước Mộc Tiêu Hàn không thức tỉnh dị năng ngay từ đầu cũng không có vũ khí như súng ống đạn dược, chỉ có thể dựa vào ống thép, dao hoặc thậm chí là nắm đấm để sống sót. Vì vậy kĩ năng vật lộn của cậu thực sự rất tốt nếu không thì cậu cũng không thể sống sót trong mạt thế được lâu như vậy.
May mắn thay, trạm xăng này có lẽ mới được đưa vào vận hành, thế nên bên đường vẫn còn đỗ 4 chiếc xe chở xăng, Mộc Tiêu Hàn không hề khách khí mà thu vào không gian.
Đổ đầy xăng cho xe, cậu đi đến kho hàng của trạm xăng, bên trong còn mấy chục thùng xăng đêm 1/3 trong đó thu vào không gian. Còn xăng ở bên ngoài cậu cũng không động đến, tuy rằng xăng càng nhiều càng tốt nhưng cậu vận muốn lưu lại một chút cho người đến sau.
Tiếp theo cậu đi đến cửa hàng tiện lợi, nơi đây đã trở thành một mảnh hỗn độn, đồ vật không bị tổn thất nhưng trên mặt đất là một người đã bị gặm đến mức không nhìn rõ mặt, nửa người dưới cũng không còn, nửa trên cũng chỉ còn một chút da lông lẫn trong đống xương trắng, ruột bj kéo ra đầy đất, quần áo vương vãi. Khuôn mặt bị gặm huyết nhục mơ hồ chỉ còn lại một đôi mắt trừng lớn, tựa như quá sợ hãi trước những gì mình phải trải qua.
Hình ảnh huyết tinh như thế Mộc Tiêu Hàn đã sớm miễn dịch, hờ hững nhìn đến, từ không gian lấy ra một lá bùa ném vào thi thể, nháy mắt ngọn lửa bùng cháy thiêu rụi xương thịt chỉ để dư lại một vũng máu.
Đem một phần vật tư từ siêu thị đặt trên xe che giấu tai mắt người khác. Đi sâu vào trong siêu thị, nơi đây đặt một cái sofa lớn, hẳn là nơi nghỉ ngơi thường ngày.
Đem nội thất thu dọn một chút, Mộc Tiêu Hàn quyết định qua đêm ở đây.
Đóng lại của hàng, Mộc Tiêu Hàn tiến vào không gian. Trong không gian, thời gian hẳn là trôi qua đã lâu may mắn vì Mao Cầu chuẩn bị bổ sung đồ ăn, bằng không Mao Cầu khẳng định sẽ bị đói.
Vào không gian, cậu liền thấy Mao Cầu nhào vào lòng mình, mở to đôi mắt tỏ vẻ đáng thương nhìn cậu chằm chằm.
"Làm sao vậy?" Khóe miệng cậu run run, không ngờ sau khi uống nước linh tuyền, Mao Cầu lại có thể trở lên thông minh hơn, vậy mà có thể thể hiện cảm xúc giống con người.
Mao Cầu không trả lời lại cậu, chỉ là sau khi nhảy khỏi người Mộc Tiêu Hàn, nó nằm trên mặt đất quay cuồng, thống khổ nức nở.
"Rốt cuộc là làm sao rồi?" Mộc Tiêu Hàn ôm Mao Cầu đến trước mặt mình, lo lắng hỏi.
Mặt Mao Cầu vặn vẹo, thế rồi cục bông có lẽ không chịu được nữa! "Rống!" Từ trong miệng nó bắn ra một quả cầu lửa, đúng lúc phun vào mặt Mộc Tiêu Hàn!
Mộc Tiêu Hàn đứng hình! Run rẩy! Tay chậm rãi buông ra, Mao Cầu trượt xuống dưới. Sau đó,
"Hô!" Từ trong miệng Mộc Tiêu Hàn phun ra một ngụm khói.
"Khụ! Khụ!" Cậu ho sặc sụa.
Khuôn mặt tuấn tú của Mộc Tiêu Hàn đen thui, nheo mắt lạnh lùng nhìn Mao Cầu, cậu cũng từng nghĩ tới Mao Cầu sẽ thức tỉnh dị năng gì, nhưng mấy ngày nay Mao Cầu không có động tĩnh gì, không nghĩ tới hôm nay nó lại mang đến cho cậu một trận "kinh hỉ" lớn thế nhưng lại thức tỉnh Hỏa hệ dị năng, qua tốt rồi.
"Mao Cầu!" Nghiến răng nghiến lợi.
"Ô uông.." Mao Cầu sợ hãi co người lại, ô ô ô! Chủ nhân nhìn thật là khủng kh·iếp! Nhưng là, nó thật sự không
Cố ý.
"Nếu thức tỉnh rồi dị năng, kia chủ nhân ta nên hảo hảo mà thao luyện ngươi!" Vẫn là nghiến răng nghiến lợi.
"Mi trốn cái gì? Ta lại không ăn thịt mi."
Gâu! Gâu! Chủ nhân, người thoạt nhìn so ăn ta còn muốn đáng sợ! Cứu mạng! Gi·ết người.. À không! Giết cẩu. Vì thế Cục lông nhỏ bắt đầu rồi những ngày tập luyện khổ cực với sự giám sát của chủ nhân lòng đang mang thù.