Quả nhiên, lời Lâm Bạch vừa dứt, Trần Á Bình liền thấy một người từ trên cầu thang lộc cộc lộc cộc lăn xuống.
"Lão Đại, tôi sai rồi, tôi không thấy gì cả!" Lâm Thanh vừa đứng dậy, chưa kịp kêu rên vết thương của mình, vội vàng hướng lên tầng xin lỗi.
Thanh âm gào to không thua kém tiếng sư tử Hà Đông, chỉ sợ người trên tầng nghe không được.
Trần Á Bình rốt cuộc cũng là người từng trải, nhìn dáng vẻ sợ hãi của ông chồng nhà mình, lập tức đoán được tình cảnh trên tầng.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú bị làm cho bầm dập của Lâm Thanh, Trần Á Bình không có chút đau lòng nào, ngược lại còn cười trên nỗi đau của người khác.
Đáng đời, ai bảo anh đi quấy rầy người ta.
Trần Á Bình giờ phút này hoàn toàn quên mất, mình ở nhà vừa nghe thấy tin tức Tần Nhất trở về, lập tức bảo Lâm Thanh tới xem tình hình.
Vương Ổn Ổn bị Lâm Thanh chọc cười, ánh mắt lại không tự chủ được liếc nhìn Lâm Bạch. Cô chợt phát hiện mặc dù Lâm Bạch cũng đang cười, cười giống như trước đây, thế nhưng cô lại thấy được đắng chát cùng ái mộ nhàn nhạt dưới đáy mắt anh.
Đúng vậy, ái mộ, ánh mắt đó cô rất quen thuộc. Bởi vì cô thường xuyên nhìn thấy bản thân có ánh mắt giống vậy ở trong gương.
Trong lòng Vương Ổn Ổn chấn động, chẳng lẽ, người Lâm Bạch yêu là...
Vương Ổn Ổn không thể tin được, lúc cô nhìn lại lần nữa, phát hiện trong mắt Lâm Bạch là một mảnh ôn nhu, nơi nào còn có nửa phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-nu-vuong-de-thieu-quy-xuong/382301/chuong-534.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.