Mục Siêu ôm Thẩm Sâm, bộ dạng siêu ngu ngốc.
Chết tiệt tiệt tiệt tiệt tiệt! Tiểu gia thật sự không biết không gian còn có thể hưởng chung nha đờ mờ…. Vào lúc cậu không biết làm sao, Thẩm Sâm đã bắt đầu tinh tế đánh giá không gian.
Nước suối? Ân, Tiểu Mộc đầu cho bọn họ uống hẳn chính là nước này đi. Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên uống thì đau bụng đến hai ngày. Hoa màu? Ừ, Tiểu Mộc đầu mua hạt giống, trưởng thành rất nhanh, thức ăn gì đó không cần lo rồi. Động vật? À, có thịt ăn, sinh hoạt không tệ.
Thẩm Sâm đại đại tổng kết: Vợ quả nhiên là báu vật nga!
“Muốn anh biết à?” Hắn biết cậu có không gian, nhưng Mục Siêu chưa có nói qua không gian cụ thể có cái gì, là bộ dáng thế nào.
Ánh sáng màu tím kia vẫn còn quanh quẩn nơi ngực Mục Siêu, hoan văn trên xương quai xanh đã không còn, trên da thịt trắng non hiện rõ dấu răng đỏ rực của Thẩm Sâm, đặc biệt chọc người ta yêu thương!
Mục Siêu nhìn thẳng ánh mắt Thẩm Sâm, cậu nhìn thấy sự nồng cháy không thay đổi…. “Muốn.”
Vừa dứt lời, ánh sáng màu tím lóe lên rồi nhạt dần. Ánh mắt hai người chỉ lo chú ý đối phương, ai cũng không có nhìn thấy tảng đá bên hồ nước, ba chữ “Hỗn thiên châu” lưu chuyển màu tím nhàn nhạt, cùng chữ màu đỏ vốn có hòa lẫn nhau, như đã nhiều năm không gặp, thân mật khắn khít. Vầng sáng nhạt đi, ba chữ trên tảng đá theo ánh sáng tan đi cũng dần dần biến mất.
…..
“Cốc cốc cốc”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-cong-luoc/202019/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.