Căn cứ Tây Nam bên ngoài nhìn vào vẫn bận rộn như lúc trước bọn họ tới vậy. Người không cùng căn cứ trốn đến đều tụ tập với nhau, mà cửa Tây Nam căn cứ vẫn im lìm đóng chặt.
“Làm quái gì vậy?” Người trên xe đều cau mày. Từ chối người sống sót tiến vào như thế là việc một căn cứ nên làm à?
Người sống sót từ những căn cứ khác tới đứng cách cửa lớn căn cứ Tây Nam khoảng mười mét khóc rống, có thể rõ ràng trông thấy binh lính ghìm súng ở trên tường thành căn cứ, họng súng đen ngòm chỉa vào đám người đang khóc.
Đằng sau chen lấn, người đứng hàng đầu bị đẩy vào trong vòng tuyến mười mét rõ ràng trên đất.
“Pằng” viên đạn bắn tới trước chân người nọ, phần nhỏ cát đất văng lên. Làm cho những người phía trước nhất thời quên bi thương, hoảng sợ cùng mờ mịt chiếm cứ đầu óc khiến họ cứ đứng tại chỗ luống cuống.
Người trong đội Nam Chinh thấy được, hô to về phía người bị uy hiếp kai: “Đến căn cứ Tây Bắc đi! Qua đó đi!”
Đỗ Minh nhịn không đặng nhảy xuống xe, một phen níu lại người còn muốn xông về trước: “Phía trước nguy hiểm! Đừng đẩy! Họ sẽ chết!” Người bị cậu níu lùi về sau hung tợn nhìn cậu ta một cái, hất tay Đỗ Minh ra liền đẩy về trước.
Chuyện gì đây? Đỗ Minh bị người kia liếc mắt liền kinh ngạc chết trân tại chỗ bối rối vô cùng.
Cậu là có ý tốt mà, vì sao người nọ lại dùng loại ánh mắt đó nhìn cậu?
Mục Siêu xuống xe, kéo lại cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-cong-luoc/1314646/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.