Hoa leo trắng tản ra mùi hương mắt thường không thể nhìn thấy. Mùi hương này vẫn phải dựa vào vốn liếng của Lâm Kỳ Kỳ. (X: dây leo có hoa màu trắng, nói vầy cho gọn. Còn câu thứ hai có nghĩa là mùi hương này = nhan sắc của chế Kỳ Kỳ)
Đáng tiếc, hoa leo trắng có ý, còn Mục Siêu vô tình.
Tròng mắt khẽ chuyển. Mục Siêu nhẹ nhàng cười.
“Anh Mục à?” Lâm Kỳ Kỳ như con rắn trườn lên người cậu. Mắt tô vô tội chớp chớp. Càng để cho cô ta thấy một màn cười của Mục Siêu, tâm không khỏi nhộn nhạo.
Ha ha, so mị thuật với lão tử hả? Cô kém xa lắm lắm! ╭∩╮(︶︿︶)╭∩╮
“Lâm tiểu thư, tôi vừa mới đến đây, tôi… Cô có thể để tôi suy nghĩ được không?” Giọng nói Mục Siêu run lên nhè nhẹ. Bàn tay đặt trên lưng Lâm Kỳ Kỳ, nhẹ nhàng đụng vào rồi lại giật mạnh về. Tựa như kìm lòng không đậu nhưng đột nhiên nhận ra bản thân như vậy là không đúng.
Trong mắt Lâm Kỳ Kỳ sáng rực. “Anh Mục à, không sao đâu, em chờ anh!” Cô lưu luyến muốn ịn một dấu son môi lên mặt Mục Siêu. Ai ngờ Mục Siêu bỗng dưng lùi ra sau, Lâm Kỳ Kỳ thiếu chút nữa là mất thăng bằng nhào xuống đất.
Chật vật giữ vững thân người, vốn nghĩ Mục Siêu cố ý, kết quả ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy mặt Mục Siêu đỏ ké. Không phải cố ý hả?
“Tôi… Tôi không thể!” Mục Siêu cắn môi, quẫn bách tránh thoát cái ôm của Lâm Kỳ Kỳ. Bớt giỡn nghen! Đừng có mà nhào lên hun ngay chỗ dễ thấy đó chớ!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-cong-luoc/1314634/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.