*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu nói ai cũng có vẩy ngược, khẳng định không sai.
Mà vẩy ngược của đám người trong đội này chính là người thân. Mục Siêu và Thẩm Sâm là người thân nhất của bọn họ, là một sự ràng buộc đem mọi người đoàn kết lại với nhau.
“Mày nói gì hử?” Tô Viện đã có dáng vẻ cao ráo của thiếu nữ trưởng thành, là cô gái nhỏ xinh xắn lớn lên ở một thành thị về thi họa; ở mạt thế, ở cái tuổi mười bốn, duyên dáng yêu kiều, không giống như những người con gái nhỏ xinh nơi quên nhà. (X: có lẽ quê Tô Viện ở Giang Nam)
Người mẹ ôm con mình bị sự lạnh lẽo trong mắt cô dọa sợ, cuống quýt giải thích. Vốn gió mắt thường không thấy lúc này lại khoáy động trong tay chủ nhân, phất lên góc áo của người đàn bà. Ả cảm giác được, gió kia thật lạnh, từng miệng vết thương nhỏ mở ra trên tay ả, trên mặt, xuất hiện trên quần áo, nhẹ nhàng ôn nhu lại kiến huyết nơi nơi. (X: trong câu ‘kiến huyết phong hầu’ – xuất phát từ một loại cây cực độc ở TQ)
“Oa!” Thằng nhỏ nhảy dựng khóc lên, ôm tay mình kêu đau.
Vốn muốn nhìn xem con mình vì lẽ gì mà khóc nhưng bỗng dưng lại không cử động được, tầm nhìn của ả chỉ còn màu đỏ, đứa con gái chỉ thấp hơn ả một chút nhưng áp lực lại ép đến nỗi ả không nhúc nhích nổi.
“Đau không?” Đối phương ôn nhu nói bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-cong-luoc/1314632/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.