Thẩm Sâm lúc này có thể nói là thu hoạch phong phú. Người đàn ông đó tên A Ngữ, không chỉ biết Trần Vương Bá vì sao để Trần Đình ở đây chứng cứ đặt ở đâu, càng nhiều thêm là chỗ kho hàng của tổ chức.
“Anh không cần hoài nghi tôi đâu.” A Ngữ cười, “Tôi từng là phần thưởng mà Trần Vương Bá đưa cho Đình Đình.” Trên cánh tay anh ta có khắc một ký hiệu. A Ngữ nói mỗi người trong tổ chức ai cũng có.
“Còn người phụ nữ kia thì sao?”
A Ngữ nhìn thoáng về phía nơi Trần Đình rời khỏi. “Lời nói bên ngoài kỳ thật không sai.”
Thẩm Sâm còn muốn hỏi, A Ngữ đã nói: “Nhưng đó là chuyện trước kia thôi.”
Không thở mạnh thì chết à? Nói luôn một lần thì chết hả?!
Thẩm Sâm để ý tới hai người khác ngồi trên sô pha, một người lần mò nửa ngày trên bàn trà mới với được một cái bánh quy, một người khác tỏ ra mắt điếc tai ngơ với cuộc trò chuyện của họ, chỉ nhìn sách trong tay.
A Ngữ thấy tầm mắt hắn, mím môi nói: “Bọn họ đều là người Tiểu Đình giữ lại. Cậu nhóc kia bộ dáng đẹp đẽ, có điều ánh mắt lại không nhìn được, nên bị đội ngũ đẩy ra giao cho Trần Vương Bá, đám người đó chỉ vì mạng sống của mình. Đình Đình thấy đáng thương, liền nhận.” Anh ta chỉ về người đàn ông đang ăn bánh bích quy. “Mà người còn lại, tai bị điếc, cũng là được Trần Đình cứu.”
Này cùng lời đồn hoàn toàn khác nhau, trong miệng A Ngữ Trần Đình tựa như một người cực kỳ lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-cong-luoc/1314629/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.